Điều
đáng lo cho thế hệ trẻ là giáo dục được kinh doanh theo kiểu “tiền trao
cháo múc” đã mất dần tính chất cao quý truyền thống của nó.
Mấy năm trước, lần đầu nghe tin thành lập Trường ĐH Quốc tế thuộc ĐH Quốc
gia TPHCM, tôi cũng hơi nghi ngại. Cái tên đó biểu lộ sự đánh giá chủ quan
về khả năng của trường, có lẽ để quảng cáo “tính chất quốc tế” hơn là tham
vọng đạt “đẳng cấp quốc tế”. Tuy nhiên, dù sao ĐH ấy được mở ra với mục
tiêu và hoạt động tương đối nghiêm túc, không như một vài trường tư thục
hay dân lập cũng gọi là “quốc tế” mới xuất hiện gần đây.
Tôi hiểu chữ “quốc tế” hàm ý nội dung giảng dạy có tính chất liên thông
quốc tế, người học có thể đến từ nhiều quốc gia khác nhau; phương tiện
ngôn ngữ là tiếng Anh. Trên thế giới cũng có những trường lấy tên ĐH quốc
tế, chẳng hạn ĐH Quốc tế Bremen ở CHLB Đức. Dĩ nhiên, họ có đủ tính chất
quốc tế như nêu trên và vì trường đặt tại Đức nên cũng không dễ gì đánh
lừa người học.
Trường ĐH Quốc tế thuộc ĐH Quốc gia TPHCM cũng có tham vọng thu hút sinh
viên nước ngoài, tham vọng liên thông quốc tế về chất lượng và nội dung
đào tạo, hướng tới sự công nhận quốc tế nhất định; thu hút giảng viên quốc
tế (nghe nói 30%-40% là giảng viên nước ngoài); giảng dạy bằng tiếng Anh.
Còn Trường ĐH Hồng Bàng cũng xưng là ĐH quốc tế, không hiểu có được bao
nhiêu phần các tiêu chí nói trên? Có thu hút được sinh viên quốc tế nào
không hay chỉ toàn sinh viên trong nước? Nên nhớ rằng ngay các ĐH tốt nhất
của ta nếu có sinh viên Mỹ, Nhật, Hàn Quốc... thì cũng chỉ về các ngành
liên quan Việt Nam học, chứ có mấy ai đến ta để học các ngành khoa học tự
nhiên hay kỹ thuật.

Sinh viên Trường ĐH Quốc tế
Hồng Bàng từng phản ứng việc nhà trường bắt mua đồng phục. Ảnh: G.THÙY
Cái danh hiệu “quốc tế” trưng ra mà không phản ánh đúng thực chất, như
trường hợp ĐH Hồng Bàng, rõ ràng chỉ nhằm mục đích quảng cáo đánh lừa
người học. Tệ hơn, lập lờ để gây ảo tưởng “đẳng cấp” quốc tế, vì trong
cách hiểu thông thường chữ “quốc tế” vốn đã hàm ý ít nhiều về đẳng cấp, về
chất lượng.
Các trường đẳng cấp quốc tế thật sự chẳng cần xưng danh “quốc tế” vì hữu
xạ tự nhiên hương. Riêng tại Việt Nam, hai ĐH Quốc gia và một số trường có
chất lượng tốt nhất cả nước hiện nay cũng còn lâu (ít ra vài ba chục năm
nữa) và phải phấn đấu cật lực may ra mới đạt tới đẳng cấp quốc tế.
Cho nên thật ngạc nhiên, trường quốc tế gì mà sinh viên than phiền có
tháng không có giờ nào học, lớp học thì di chuyển từ chỗ này đến chỗ kia
có khi rất xa, chưa nói những điều kiện lèm nhèm về phòng thí nghiệm...?
Không hiểu người ta dựa vào tiêu chí nào để tự xưng “quốc tế”?
Cũng có người biện bạch rằng đặt tên gì là quyền của mỗi trường. Tuy
nhiên, không thể tùy tiện dùng tên gọi gây hiểu lầm để dựa vào đó đánh lừa
người học rồi có cớ tăng thêm những khoản thu vô tội vạ. Nhà nước cần có
sự giám sát, kiểm tra để bảo vệ quyền lợi của người học, không thể cho
phép ngang nhiên “treo đầu dê bán thịt chó” trong một lĩnh vực hệ trọng
như giáo dục.
Gốc vấn đề là thiếu trách nhiệm
Sự lạm dụng danh nghĩa “ĐH quốc tế” thật ra cũng chỉ là do buông lỏng quản
lý, cho phát triển ĐH tư vì lợi nhuận một cách bừa bãi trong ba năm qua.
Mặc cho nhiều ý kiến cảnh báo về nguy hại của quan điểm thị trường cực
đoan trong giáo dục, người ta vẫn một mực ủng hộ quan điểm đó.
Thậm chí trong quy chế ĐH tư thục, chỉ ban hành quy chế cho các trường vì
lợi nhuận, không có quy chế cho các trường phi lợi nhuận. Theo kế hoạch
đổi mới giáo dục ĐH, Bộ GD-ĐT còn đề ra phấn đấu đạt chỉ tiêu đến năm 2010
có 40% sinh viên ĐH, CĐ là sinh viên thuộc khối tư thục. Còn các trường ĐH
công lập thì được phép tuyển sinh “ngoài ngân sách” một số khá lớn sinh
viên, với học phí cao hơn bình thường gấp nhiều lần, một số trường có lẽ
chuẩn bị tiến tới “cổ phần hóa”.
Thật ra, cũng chẳng có ai phản đối trường tư, nhất là trong điều kiện Nhà
nước chưa thể đáp ứng hết nhu cầu học tập của người dân. Nhưng trường tư
phải phân biệt 2 loại: Thứ nhất, trường vô vị lợi (phi lợi nhuận); thứ
hai, trường hoạt động vì lợi nhuận. Trường vô vị lợi tất nhiên là tốt nhất
rồi.
Còn trường vị lợi thì phải được đối xử như doanh nghiệp tư nhân, không thể
đòi hỏi Nhà nước cấp đất, cấp kinh phí để kinh doanh lấy lãi cho tư nhân
mà trái lại cần nộp thuế như mọi doanh nghiệp khác. Nhiều người nói rằng
nếu vậy thì không ai chịu bỏ vốn lập trường tư. Thực tế không như thế, chỉ
cần một tính toán đơn giản cũng cho thấy nhiều trường tư không chỉ có lãi
mà còn đạt siêu lợi nhuận.
Chỗ khác nhau giữa hai loại trường vị lợi hay vô vị lợi là lãi được đem
chia cho những người góp vốn hay được giữ lại làm quỹ phát triển trường.
Còn để có vốn hoạt động, trường tư có thể kêu gọi vay vốn với lãi suất
thỏa thuận, chứ không nhất thiết phải kêu gọi góp cổ phần để chia lãi. Đã
là cổ phần thì phải chia lãi và đã là kinh doanh thì dễ có xu hướng chạy
theo lợi nhuận một cách thiếu trách nhiệm, đó là nguyên nhân hàng loạt
chuyện không hay về giáo dục hiện nay.
Sự xuất hiện một số “ĐH quốc tế” như ĐH Hồng Bàng cũng chẳng qua là hậu
quả của chính sách sai lầm phát triển ĐH tư bừa bãi.
Phải có quy chuẩn trường quốc tế
. Đề nghị Bộ GD-ĐT xem lại
ngôi trường mang tên rất kiêu “Trường ĐH Quốc tế Hồng Bàng”. Tôi
cũng có con đang học năm thứ tư của trường này nên rất bức xúc.
Trường ĐH quốc tế gì mà cơ sở thuê mướn tùm lum; mỗi học kỳ, sinh
viên chạy tìm trường như người ta chạy... lụt. Mỗi khi hỏi con học
kỳ này học ở cơ sở nào, con đều trả lời không biết nữa!
Trần Thị Ngọc Điệp (quận 7 – TPHCM)
. Tôi là một giám đốc nhân
sự, tôi và những người bạn của tôi sẽ không dám tuyển dụng những
sinh viên tốt nghiệp từ ĐH Quốc tế Hồng Bàng. Biết rằng đây sẽ là
thiệt thòi cho sinh viên, nhưng với cách tổ chức đào tạo như vậy thì
làm sao dám nhận vào công ty làm việc.
Nguyễn Duy Thành (duythanhit@...)
. Một cơ sở sản xuất muốn
hoạt động phải kiểm định chất lượng. Trường ĐH Quốc tế Hồng Bàng
được kiểm tra như thế nào mà còn mang được tên “quốc tế” nữa chứ?
Tôi đề nghị cần kiểm tra lại đoàn công tác của Bộ GD-ĐT đã kiểm tra
công nhận đủ điều kiện thành lập Trường ĐH Quốc tế Hồng Bàng trình
cho bộ trưởng ký.
Nguyễn Thành Ngân (TPHCM)
. Điều mà người dân có thể dễ
dàng nhận thấy là mặc dù đa số các trường mang tiếng là “quốc tế”
nhưng mọi thứ ở bên trong thì không “quốc tế” chút nào cả! Học viên
thì gần 100% là học viên Việt Nam, giảng viên Việt Nam chiếm tỉ lệ
áp đảo.
Còn điều kiện cơ sở vật chất thì manh mún, chật chội. Tôi cũng không
hiểu sao Bộ GD-ĐT lại để tình trạng này xảy ra? Đã tới lúc các cơ
quan quản lý cần đưa ra một hệ thống quy chuẩn để xác định thế nào
là một trường quốc tế và yêu cầu tất cả các trường phải tuân thủ quy
chuẩn này.
Ngô Mai (Huỳnh Tấn Phát, quận
7-TPHCM) |