I- Cuộc
đời của Đại Văn Hào Alexander Solzhenitsyn.
Cha của Alexander Solzhenitsyn là ông Isai
Solzhenitsyn vốn thuộc một gia đình Cossak trí thức.
Ong Isai đã từng là một sinh viên theo ngành ngôn
ngữ học nhưng vì các biến động chính trị, nên ông đã
phục vụ trong ngành Pháo Binh tại mặt trận phia đông
và đã được khen thưởng 3 lần ngoài mặt trận.
Vào
năm 1917 là năm diễn ra Cuộc Cách Mạng Nga, ông Isai
đã kết hôn với một phụ nữ cấp tiến, một người yêu
thích nghệ thuật và văn chương. Khi chiến tranh chấm
dứt, đôi vợ chồng này đã định cư tại Kislovodsk, một
tỉnh nghỉ mát nhỏ trên miền đồi gần rặng núi
Causasus thuộc phía tây nam của nước Nga. Trong một
chuyến đi săn, một tai nạn súng nổ bất ngờ đã khiến
ông Isai bị tử thương rồi 6 tháng sau đó, Alexander
chào đời, đó là ngày 11 tháng 12 năm 1918.
Thời gian sau Cuộc Cách Mạng Cộng Sản 1917 là giai
đoạn rất xáo trộn tại nước Nga. Đã diễn ra cuộc nội
chiến đẫm máu giữa các người Nga trắng và các người
Bolshevik, và quân đội vài nước Tây Phương còn đóng
trên đất Nga. Trong hoàn cảnh chiến tranh này, bà mẹ
của Alexander vì thuộc về giai cấp tiểu tư sản, nên
phải sống cảnh rất cực khổ. Bà đành mang con nhỏ dọn
về Rostov-on-Don, không xa Kislovodsk và ở phía nam,
cách thủ đô Moscow 600 dậm. Bà mẹ Solzhenitsyn đã
làm nghề thư ký đánh máy để mưu sinh nhưng đời sống
rất khó khăn, hai mẹ con ở trong một túp lều tranh
tồi tàn, thường bị thiếu ăn, thiếu sưởi ấm và có khi
phải sống trong một chuồng ngựa. Hoàn cảnh nghèo khó
này làm cho bà mẹ bị đau phổi và sau này qua đời vào
năm 1944.
Alexander Solzhenitsyn phải giúp đỡ mẹ khi còn nhỏ
tuổi, bằng các công việc như kiếm củi, phụ việc vặt
trong nhà nhưng vào các thời giờ trống, Alexander
thường say mê đọc sách, đọc truyện. Vào tuổi lên 9,
Alexander đã là một học sinh xuất sắc về môn Toán
nhưng cũng giỏi về Văn Chương. Vào giai đoạn này,
tại nước Nga các người Cộng Sản bắt đầu thi hành
chính sách tập trung ruộng đất thành các nông trường
tập thể. Alexander đã chứng kiến rất nhiều hoàn cảnh
bi thương của các nông dân Nga, họ bị chính quyền
địa phương gán cho thuộc loại "kulak" và đã bị hành
hạ, với 10 triệu nông dân gồm cả kẻ giàu lẫn người
nghèo đã bị thanh trừng, hàng ngàn công nhân bị bắn
bỏ vì bị chính quyền tình nghi là phản động. Những
sự kiện xẩy ra trước mắt đã làm cho Alexander suy
nghĩ, rồi cố gắng tìm hiểu về bản chất và quyền lực
của chế độ Stalin, cố công nghiên cứu các thảm cảnh
mà nước Nga phải chịu đựng trong 50 năm kể từ thời
Sa Hoàng.
Do
nhận được học bổng, Alexander theo môn Toán học tại
trường Đại Học Rostov. Trong thời gian này, ông cũng
chú ý đến văn học, một môn học hấp dẫn trong các giờ
tiêu khiển. Alexander đã ghi tên theo một khóa học
văn chương hàm thụ của trường Đại Học Moscow và có
vài người bạn cùng chơi cờ, đi dạo với nhau trong số
này có Nikolai Vitkevich và người bạn gái Natalya
Reshetovskaya, và Alexander đã kết hôn với cô này
vào năm 1940, khi cả hai đều 21 tuổi.
Tất
cả các ước vọng và dự tính tương lai của
Solzhenitsyn đã sụp đổ khi quân đội Đức tấn công
nước Nga vào tháng 6 năm 1941. Alexander bị gọi vào
quân ngũ, phục vụ trong binh chủng Pháo Binh, đã lên
tới cấp bậc Đại Úy vào tuổi 26, và đã được tặng
thưởng huy chương Ngôi Sao Đỏ và huy chương Yêu Nước
sau trận đánh Leningrad.
Cuộc sống gian khổ của người dân nước Nga và chiến
tranh tàn khốc đã làm cho Alexander suy nghĩ. Ông
thường trao đổi thư từ với một người bạn phục vụ
trong một đạo quân đóng tại phía bắc, bàn thảo về ý
nghĩa của chiến tranh, hậu quả và tương lai của nước
Nga… Cả hai người trẻ này đã đi đến kết luận rằng
căn nguyên của các đau khổ khiến cho người dân Nga
phải chịu đựng trong 15 năm qua là do sự tôn sùng
Stalin. Chính sách độc tài của Stalin đã bị nhiều
nhân vật cộng sản Bolshevik chống đối và trong quân
đội Liên Xô, Tướng Vlasov cùng một số binh lính khác
đã đào ngũ, bỏ theo quân đội Đức.
Tại
Liên Xô, thư từ thường xuyên bị kiểm duyệt. Cơ quan
mật vụ NKVD cũng tổ chức bộ phận kiểm duyệt trong
bưu điện quân đội. Sau khi mặt trận ác liệt tại
Konigsberg chấm dứt, Đại Úy Alexander Solzhenitsyn
được lệnh trở về bộ chỉ huy trung đoàn và bị thẩm
vấn bởi viên chỉ huy trưởng và một chính ủy, bị
ngưng chức vì có "hành vi phản động" rồi bị áp giải
600 dậm về phía đông và bị thẩm vấn trong nhà tù
Lubyanka của thành phố Moscow. Một tòa án đặc biệt
gồm 3 thẩm phán của cơ quan NKVD đã chiếu theo điều
58 của Hình Luật, kết tội Alexander Solzhenitsyn là
phản động và từ nay, ông chính thức trở thành tù
nhân, mặc áo tù có số 232 in đằng trước và đằng sau,
đội mũ có in số tù 232 và phải làm lao động tại tòa
nhà số 30 của khu xây dựng Lenin.
Năm
1946, Alexander Solzhenitsyn bị chuyển sang lao động
tại một viện nghiên cứu bên ngoài thành phố Moscow
và những kinh nghiệm tù tội này được tác giả trình
bày trong tác phẩm "Vòng tròn thứ nhất" (The First
Circle). Sau 4 năm lao tù này là thời kỳ 3 năm cải
tạo tại tỉnh Karaganda thuộc vùng trung tâm
Kazakhstan. Chính tại địa điểm phía tây nam của miền
Siberia mà Alexander Solzhenitsyn xây dựng ý tưởng
viết cuốn truyện "Một Ngày trong Cuộc Đời của Ivan
Denisovich" (One Day in the Life of Ivan
Denisovich).
Cũng tại trại lao động thuộc miền Kazakhstan,
Solzhenitsyn đã mắc bệnh ung thư dạ dày, một phần do
tinh thần căng thẳng. Cuốn tiểu thuyết "Khám Đường
Ung Thư" (Cancer Ward) là cuốn truyện bán tự thuật
trong đó nhân vật Kastoglotov đã mắc bệnh ung thư và
được giải phẫu không thành công, giống như trường
hợp của tác giả. Alexander Solzhenitsyn đã phản ảnh
các kinh nghiệm về chiến tranh và tù tội qua các tác
phẩm, đã dùng trại tù và bệnh viện làm biểu tượng
của xã hội, đã mô tả sự tương phản giữa các lý tưởng
cách mạng so với các thực tế chính trị cay đắng và
các nhân vật trong truyện đã bộc lộ được nhân cách
trước các đau khổ và bạo quyền.
Vào
tháng 3 năm 1953 là dịp Stalin qua đời, Alexander
Solzhenitsyn được thả ra khỏi nhà tù và bị chỉ định
cư trú tại Ekibastuz. Ông được phép trở lại đời sống
dân sự, tiếp tục dạy môn Toán tại một trường trung
học và chính vào thời gian này, ông đã cầm bút, phác
thảo các tác phẩm như "Vòng tròn thứ nhất" (the
First Circle), "Gái yêu và kẻ vô tội" (Love-Girl and
the Innocent) cũng như một số bài thơ và truyện
ngắn. Bệnh ung thư tái phát vào tháng 8 năm 1953 rồi
vào năm sau, Solzhenitsyn được chữa trị tại bệnh
viện Tashkent, thuộc nước cộng hòa Uzbekistan, cho
tới mùa xuân năm 1955, được coi như bình phục.
Tháng 2 năm 1956 là thời điểm bắt đầu giai đoạn bài
Stalin kéo dài trong 6 năm tại Liên Xô, sau Đại Hội
Đảng lần thứ 20 của Đảng Cộng Sản. Vào giai đoạn
này, bản án kết tội Solzhenitsyn được xét lại và ông
được phép trở về vùng đất Nga thuộc châu Âu, cư ngụ
trong tỉnh Ryazan, cách thủ đô Moscow 100 dậm về
phía đông nam. Nhiều người không biết rõ về cuộc
sống của ông tại nơi này, bởi vì Solzhenitsyn là một
con người khắc khổ, ưa sống ẩn dật và kín đáo. Người
ta kể lại rằng ông đã sống trong một căn gác trên
nóc một nhà chứa xe mà ông đã tự mình xây dựng lấy,
giống như tù nhân số 232 trong trại lao động cải tạo
tại Kazakhstan. Cũng chính tại căn gác này,
Solzhenitsyn đã viết xong các tác phẩm như "Một Ngày
trong Cuộc Đời của Ivan Denisovich", "Căn nhà của
Matryona" (Matryona's House), và "Ngọn nến trong
gió" (A Candle in the Wind) cũng như vài tác phẩm
khác.
Vào
đầu thập niên 1960, chính sách bài Stalin đã khiến
cho các kiềm chế trong đời sống văn hóa tại Liên Xô
được nới lỏng, Alexander Solzhenitsyn liền gửi tác
phẩm "Một Ngày trong Đời Sống của Ivan Denisovich"
cho tạp chí văn chương hàng đầu của Liên Xô có tên
là "Thế Giới Mới" (Novy Mir). Tạp chí này đã cho phổ
biến tác phẩm kể trên với sự chấp thuận của
Khrushchev và Solzhenitsyn nổi danh ngay sau đó.
Hình ảnh của Ivan Denisovich với các kinh nghiệm
sống của chính tác giả đã được mô tả bằng một ngôn
ngữ đơn giản, trực tiếp, và cuộc đời của một tù nhân
lao động cải tạo đã phản ảnh lối sống dưới chế độ
độc tài của Stalin, và tác phẩm "Một Ngày" đã gây
cảm xúc trong nước Liên Xô cũng như tại các nước
ngoài và khởi đầu cho một số nhà văn khác viết ra
các kinh nghiệm tương tự về tù tội trong chế độ
Stalin.
Giai đoạn mở trói về văn học tại Liên Xô không kéo
dài được lâu. Sau khi Nikita Khruschev bị hạ bệ vào
năm 1964, thì Alexander Solzhenitsyn bắt đầu gặp các
chỉ trích, và các sách nhiễu của nhà cầm quyền Cộng
Sản cũng gia tăng mỗi khi nhà văn phơi bày nhiều
đường lối đàn áp của chính quyền. Sau lần xuất bản
các truyện ngắn vào tháng 7 năm 1963, các tác phẩm
của Alexander Solzhenitsyn đã bị các cơ quan xuất
bản từ chối, chẳng hạn như các cuốn "Căn Nhà của
Matryona" (Matryona's House), "Việc xẩy ra tại trạm
Krechetovskaya" (The Incident at Krechetovskaya
Station) và cuốn "Lý do chính đáng" (For the Good of
the Cause), và ông đành dùng cách phổ biến lén lút
các sáng tác của mình trong nước và tại nước ngoài.
Vào tháng 4-1964, bài xã luận đăng trên tờ báo Sự
Thật Pravda công bố rằng đảng Cộng Sản đã phản đối
việc dành cho Solzhenitsyn phần thưởng Lenin. Cuối
năm 1964, Solzhenitsyn viết xong tác phẩm "Vòng Tròn
Thứ Nhất" (the First Circle) nhưng rồi bản thảo và
các giấy tờ riêng tư đã bị tịch thu do Công An
đột nhập vào nhà lục soát. Vì vậy, Alexander
Solzhenitsyn đã viết thư cho Đại Hội lần thứ tư của
các nhà văn Xô Viết, phản đối việc kiểm duyệt của
chính quyền cộng sản và kêu gọi Hội Nhà Văn phải bảo
vệ các người cầm bút trước các hành động đàn áp văn
hóa.
Vào tháng 12 năm 1967, Alexander Solzhenitsyn lại
viết thư phản kháng lên Hội Nhà Văn về các hành động
sách nhiễu và phỉ báng đối với ông, trong khi Hội
này coi Solzhenitsyn là người lãnh đạo của phong
trào phản đối chính trị tại Liên Xô và cũng là của
phong trào tuyên truyền bài Liên Xô tại các nước
phương tây. Do viết ra các tác phẩm mang tính bôi
xấu chế độ cộng sản, Alexander Solzhenitsyn bị trục
xuất khỏi Hội Nhà Văn Liên Xô vào tháng 11 năm 1968.
Cũng vào năm này, bà vợ Natalya đã xin ly dị nhà
văn.
Các
tiểu thuyết đặc sắc của Alexander Solzhenitsyn phổ
biến dần dần tại các nước ngoài Liên Xô đã khiến cho
ông nổi danh trên văn đàn quốc tế. Vào tháng 10 năm
1968, 2 cuốn truyện "Khám Đường Ung Thư" và "Vòng
Tròn Thứ Nhất" của Solzhenitsyn được xuất bản bằng
tiếng Anh. Các tác phẩm của Solzhenitsyn đã gây nên
tiếng vang tại phương tây đã khiến cho Rolf Hochhuth
đã phải viết một bức thư phản kháng với Chủ Tịch
Liên Xô là Nikolai Podgorny về tình trạng đối xử
sách nhiễu Solzhenitsyn và cách cấm đoán các sáng
tác của ông. Bức thư này có chữ ký của các nhà văn
danh tiếng như Heinrich Boell, Arthur Miller, Martin
Niemoeller và Giangiacomo Feltrinelli.
Vào ngày 9 tháng 10 năm 1970, Alexander Solzhenitsyn
được báo tin rằng ông sẽ được trao Giải Thưởng Nobel
về Văn Học "vì sức mạnh đạo đức mà nhà văn đã theo
đuổi trong các truyền thống tuyệt đối cần thiết của
nền Văn Chương Nga" (For the ethical force with
which he has pursued in the indispensable traditions
of Russian literature - from the Nobel Prize
Citation for Alexander Solzhenitsyn, October 8,
1970). Nhưng Alexander Solzhenitsyn đã từ chối không
đi Stockholm nhận giải, bởi vì ông e sợ chính quyền
Liên Xô không cho phép ông trở về quê hương. Trước
giải thưởng Văn Học cao quý này, báo chí Liên Xô đã
tung ra một phong trào chống Solzhenitsyn, họ cho
rằng ông đã mô tả sai về đời sống của người dân
trong xã hội Xô Viết, đã đóng góp vào việc khuấy
động và vào chương trình chống Liên Xô. Trái lại,
việc trao giải Nobel đã được 37 nhân vật bất đồng
chính kiến người Nga hoan nghênh vào ngày 11 tháng
10 năm 1970, dẫn đầu bởi 2 nhà văn Pyotr Yakir và
Zinaida Grigorenko. Nhạc sĩ hồ cầm (cellist) danh
tiếng là Mstislav Rostropovich cũng viết một bức thư
cho các nhật báo lớn tại Liên Xô, ca ngợi việc
Solzhenitsyn lãnh Giải Nobel và đồng ý với
Solzhenitsyn việc phê phán chế độ kiểm duyệt. Kết
quả là nhạc sĩ Rostropovich bị cấm đi trình diễn âm
nhạc tại nước ngoài và bức thư của ông ta không được
phổ biến.
Ngày 10 tháng 12 năm 1970, Hàn Lâm Viện Thụy Điển
công bố trao tặng Giải Thưởng Văn Chương Nobel cho
Alexander Solzhenitsyn trong tình trạng vắng mặt (in
absentia) trong khi đó có tin loan truyền rằng Văn
Hào Solzhenitsyn đã tham gia vào Ủy Ban Nhân Quyền
(the Committee for Human Rights) được thành lập vào
tháng 11 bởi các nhà vật lý danh tiếng Andrei
Sakharov, Andrei Tverdokhlebov và Valery Chalidze.
Vào năm 1973,
Alexander Solzhenitsyn lập gia đình với Natalya
Svetlova nhưng ông không được chấp thuận tới sống
với người vợ mới tại một căn hộ trên con đường Gorky
của thành phố Moscow, đồng thời giấy phép cư ngụ tại
ngoại ô, bên ngoài thủ đô, cũng hết hạn, tất cả đã
khiến cho Solzhenitsyn trở nên một tên vô gia cư.
Vào tháng 8 năm đó, Solzhenitsyn đã viết một bức thư
công khai, gửi ông Bộ Trưởng Nội Vụ đòi hỏi quyền
được cư ngụ tại nơi mà ông đã chọn. Ông còn nói thêm
rằng việc canh chừng của Công An và các loại áp lực
khác đã làm ông không chịu nổi. Ông không ngừng nhắc nhở các nước
phương tây rằng họ phải chú tâm tới các tội ác của
chính quyền Xô Viết, tới phạm vi nhân quyền tại Liên
Xô và tương lai của Nhân Loại hơn là các vụ rối loạn
kém quan trọng như chính sách kỳ thị chủng tộc
Apartheid tại Nam Phi hay việc nước Pháp thử nghiệm
vũ khí nguyên tử trong vùng biển Thái Bình Dương.
Ông cũng đề nghị với Ủy Ban Nobel để Tiến Sĩ
Andrei
Sakharov lãnh Giải Thưởng Nobel về Hòa Bình.
Mặc dù các kiểm soát và theo dõi của công an Liên
Xô, vài tác phẩm của Alexander Solzhenitsyn vẫn tiếp
tục được đưa ra khỏi nước Nga và in ấn tại nước
ngoài. Năm 1971 xuất hiện cuốn "Tháng Tám-1914"
(August-1914), một tiểu thuyết lịch sử của
Solzhenitsyn nói về trận chiến Tannenburg và chiến
thắng áp đảo của quân đội Đức vào thời gian đầu của
Thế Chiến Thứ Nhất. Cuốn tiểu thuyết này đã trình
bày sự yếu kém của chế độ Sa Hoàng, dẫn tới sự sụp
đổ của giòng họ Romanov trước cuộc Cách Mạng năm
1917. Sau đó vào tháng 12 năm 1973, phần đầu của tác
phẩm dài "Quần Đảo Ngục Tù" (the Gulag Archipelago)
đã được xuất bản và phổ biến tại thành phố Paris,
nước Pháp, dù cho một bản sao tác phẩm đã bị cơ quan
mật vụ KGB tịch thu. Qua tác phẩm "Quần Đảo Ngục Tù
1918-56", Văn Hào Solzhenitsyn muốn trình bày cho
người đọc biết rõ toàn bộ chế độ ngục tù và lao động
cải tạo tại Liên Xô kể từ khi các người Cộng Sản
Bolshevik giành được chính quyền năm 1917 tới khi
các đàn áp và khủng bố trở nên cực thịnh dưới thời
cai trị của Joseph Stalin (1924-53). Nhiều phần
trong tác phẩm này đã mô tả các cảnh bắt người, thẩm
vấn, kết tội, chuyên chở và giam giữ tù nhân một
cách rất tàn ác của nhà cầm quyền Xô Viết trong 4
thập niên, đồng thời tác phẩm "Quần Đảo Ngục Tù" còn
chứa đựng bên trong các lời trăn trối, các di chúc
của nhiều tù nhân mà thế giới bên ngoài không hề hay
biết.
Tới mùa đông năm 1973, báo chí Xô Viết và đảng Cộng
Sản Liên Xô bắt đầu chỉ trích Văn Hào Solzhenitsyn,
họ gọi ông là một tên phản bội đối với Xã Hội Chủ
Nghĩa đã nuôi dưỡng ông. Solzhenitsyn đã phản công
lại bằng nhiều lời biện hộ, nhưng các tài liệu này
không bao giờ được phổ biến tại Liên Xô, mà tại các
nước phương tây. Ông chấp nhận hậu quả của những gì
ông đã viết ra và nói rằng ông chỉ làm nhiệm vụ đối
với những người đã chết trong các thảm cảnh đàn áp
của thời Lenin-Stalin. Alexander Solzhenitsyn bị bắt
giam vào ngày 12-3-1974 và bị kết tội phản động theo
điều luật số 58 của Hình Luật nhưng vào 1 giờ trưa
ngày 13-3, Văn Hào Solzhenitsyn được thông báo rằng
theo nghị quyết đặc biệt của Xô Viết Tối Cao, ông bị
tước quyền công dân và bị trục xuất. Alexander
Solzhenitsyn bị đưa lên một máy bay Liên Xô bay qua
Frankfurt, Tây Đức. Đầu tiên ông cư ngụ tại tư gia
của nhà văn người Đức Heinrich Boell, sau đó qua Na
Uy, trở lại Tây Đức và cuối cùng định cư tại Thụy
Sĩ. Vợ và các con của ông đã theo sang Thụy Sĩ một
thời gian sau.
Alexander Solzhenitsyn đã nhận lại phần thưởng
Nobel, sống ẩn dật và làm việc. Các công trình khảo
cứu về lịch sử đã khiến Văn Hào phải qua nhiều nước
phương tây gồm các quốc gia Pháp, Anh, Canada, Hoa
Kỳ… Solzhenitsyn không tiếp xúc với các nhà báo,
ngoại trừ lần phỏng vấn của ký giả Walter Cronkite
thuộc hệ thống truyền hình CBS. Năm 1975, Văn Hào
cho phổ biến một tiểu thuyết tài liệu (a documentary
novel) có tên là "Lenin ở Zurich" (Lenin in Zurich)
rồi sau đó là các tập II và tập III của bộ tác phẩm
"Quần Đảo Ngục Tù". Văn Hào Solzhenitsyn cũng mô tả
đời sống văn học tại Liên Xô qua tác phẩm "Cây Sồi
và Con Bê" (The Oak and the Calf, 1975).
Năm 1976, Alexander Solzhenitsyn qua Hoa Kỳ định cư.
Ông sống âm thầm tại thị trấn Cavendish, thuộc tiểu
bang Vermont. Các sáng tác trong thời gian này của
ông gồm cuốn "Nguy Hiểm Tử Vong" (The Mortal Danger,
1980) và một loạt tác phẩm nối tiếp cuốn "Tháng
Tám-1914", đó là: "Bánh Xe Đỏ" (The Red Wheel),
"Tháng Mười-1916" (October 1916), "Tháng Ba-1917" và
"Tháng Tư-1917".
Vào cuối thập niên 1980, chính sách "Cởi Mở"
(Glasnost) của ông Gorbachev đã cho phép các tác
phẩm của Alexander Solzhenitsyn được xuất hiện tại
Liên Xô. Năm 1989, tạp chí văn học Xô Viết "Thế Giới
Mới" (Novy Mir) lần đầu tiên chính thức chấp thuận
cho in vài phần trích dẫn của bộ tác phẩm "Quần Đảo
Ngục Tù", rồi sau đó, Văn Hào Solzhenitsyn được phục
hồi quyền công dân vào năm 1990. Alexander
Solzhenitsyn trở lại nước Nga sinh sống vào năm
1994.
II- Tác phẩm
"Một Ngày trong Đời của Ivan Denisovich".
Tác
phẩm này thực ra là một tiểu thuyết ngắn (novella),
kể lại "Một Ngày" kéo dài từ 5 giờ sáng tới 10 giờ
đêm tại một trại lao động cải tạo nằm trong vùng
Siberia. Nhân vật chính trong truyện có tên là Ivan
Denisovich Shukhov, tù nhân mang số S-854, gốc là
thợ mộc, bị kết án 10 năm vì tội "phản động" và đã
trải qua 8 năm trong nhiều loại nhà tù cộng sản.
Khi
tiếng kẻng gõ vào thanh sắt đánh thức các tù nhân
phải thức dậy, Ivan đã không ngồi dậy ngay như
thường lệ. Do cảm thấy hơi bị nóng sốt, Ivan còn nán
lại trên giường và tính mưu kế, tìm cách làm sao xin
được đi khám bệnh. Một anh quản giáo trước cảnh vi
phạm này, đã giả vờ dẫn Ivan ra phòng nhốt vì tội
chậm chễ nhưng thực ra, anh ta lại muốn bắt Ivan
phải quét dọn trạm canh gác. Ivan đã làm xong việc
một cách dối trá, nhận phần ăn sáng rất sơ sài rồi
tới trạm y tế của trại tù, tại nơi này, một y tá đã
đo thân nhiệt của Ivan rồi bắt phải đi lao động. Sau
khi đã dấu nửa khúc bánh mì vào trong tấm nệm
giường, Ivan theo đoàn tù cải tạo ra công trường.
Tại nơi này, các tên tù cải tạo phải xây dựng một
nhà máy điện và đây là nơi có canh gác rất nghiêm
ngặt. Trong khi các tù nhân tạm tìm kiếm một nơi ấm
trú ẩn thì nhóm băng đảng (gang) đại diện cho tù
nhân, thương lượng về công tác phải làm trong ngày,
bởi vì căn cứ vào các chỉ tiêu và thành tích này mà
phần ăn của tù nhân được ấn định. Ivan và các bạn tù
phải xây gạch trên tầng 2 của nhà máy cho đến giờ
nghỉ trưa. Vào bữa ăn trưa, Ivan lường gạt bọn nhà
bếp được 2 tô cháo đặc, giành cho mình một tô, bọn
đại diện tù một tô, lại còn mua được thuốc lá và lấy
trộm được một thanh sắt để dùng về sau.
Sau
buổi trưa, Ivan trở lại làm thợ hồ và vì quá mải mê
làm việc nên đã khiến cho nhóm bạn tù phải chờ đợi
và về trại giam trễ giờ. Sau cuộc đi bộ về trại
giam, các tù nhân phải xếp hàng để các quản giáo
khám xét. Ivan thấy rằng nếu thanh sắt mà anh ta
giấu
trong người bị khám phá thấy, anh ta sẽ bị trừng
phạt thật nặng, có khi bỏ mạng. Nhưng nhờ may mắn,
Ivan đã qua mặt được tên quản giáo.
Sau
lần khám xét buổi tối, Ivan trở về chỗ ngủ và thảo
luận về Thượng Đế và cách cầu nguyện với Alyosha,
một tên tù cải tạo theo đạo Báp-Tít. Tới khi điểm
danh và kiểm soát lần chót chấm dứt, Ivan chìm vào
trong giấc ngủ và cảm thấy "gần như hạnh phúc" vì
những may mắn và gian lận nhỏ nhặt trong ngày của
một người tù cải tạo.
Bản
thảo của tác phẩm "Một Ngày trong Đời của Ivan
Denisovich" đã được hoàn thành năm 1958 nhưng
Alexander Solzhenitsyn chưa cho phổ biến cho tới khi
Nikita Khrushchev chủ trương hạ bệ Stalin với xác
ướp của nhà độc tài đỏ bị đưa ra khỏi Lăng Lenin
theo lệnh của Đảng Cộng Sản và chôn tại chân tường
của Điện Cẩm Linh. Từ lúc này, cấp lãnh đạo mới của
Liên Xô đã lên án các chính sách rất tàn ác của
Stalin đối với các cựu đồng chí, đối với giới văn
học và nhân dân. Về văn học, từ nay các bản thảo bị
cất dấu trong ngăn kéo dần dần xuất hiện và các nhà
thơ cấp tiến như Yevgeni Yevtushenko và Andrei
Voznesensky đã giữ các chức vụ mới trong các hội nhà
văn và các ban biên tập.
Khi
thấy bầu không khí chính trị đã được cởi mở,
Alexander Solzhenitsyn bèn gửi một bản thảo cuốn
"Một Ngày" tới Alexander Tvardovsky, chủ nhiệm của
tạp chí văn học có ảnh hưởng lớn tên là "Thế Giới
Mới" (Novir Myr) và ông này đã qua mặt cơ quan kiểm
duyệt, gửi bản thảo đến tay Thủ Tướng Khruschev.
Ngay lập tức, ông Khrushchev nhận ra rằng cuốn "Một
Ngày" có thể là một phương tiện trong các chính sách
hạ bệ Stalin. 12 bản sao của cuốn truyện này được
gửi cho các nhân viên thuộc Bộ Chính Trị của Đảng
Cộng Sản Liên Xô. Sau này, ông Khrushchev đã nói
rằng chính quyết định cá nhân của ông chống lại lời
phản đối của Bộ Chính Trị đã khiến cho tác phẩm "Một
Ngày" được phép phổ biến và được phép in vào ngày
21-11-1962 trên tạp chí văn học "Thế Giới Mới" (Novy
Mir) với 100,000 ấn bản.
Qua phần "Thay cho Lời Mở Đầu" (Instead of a
Foreword) viết cho tác phẩm của Solzhenitsyn,
Tvardovsky đã trình bày rằng "đề tài Một Ngày" được
coi là bất thường trong nền văn học Liên Xô bởi vì
tác phẩm đã mô tả "hiện tượng không lành mạnh" trong
việc tôn sùng cá nhân Stalin và nay là lúc phải thảo
luận về mọi hoàn cảnh thực tế của xã hội Xô Viết một
cách đầy đủ, can đảm và trung thực… Tvardovsky cũng
nói rằng mục đích của cuốn truyện "Một Ngày" và của
người bảo trợ Nikita Khrushchev là "nói lên sự thực
với Đảng và Nhân Dân" để tránh các sai lầm sẽ xẩy ra
trong tương lai, bởi vì cuốn truyển đã kể lại các
kinh nghiệm cá nhân, căn cứ vào các tài liệu thực
tế, thích hợp với lý thuyết đạo đức của phong trào
Hiện Thực Xã Hội Chủ Nghĩa (the aesthetic theory of
Socialist Realism). Tvardovsky đã bất mãn trước việc
tôn sùng Stalin và thành thực tin vào các chính sách
giải phóng của Khrushchev, nhưng ông ta cũng tránh
chỉ trích chế độ cộng sản Xô Viết mà chỉ tấn công
những thái quá của đường lối Stalin.
Sau khi tác phẩm "Một Ngày" được phổ biến, Nikita
Khrushchev liền bị áp lực từ các đảng viên bảo thủ,
từ các nhân vật cộng sản theo Stalin khi trước và
Văn Hào Solzhenitsyn không còn được yểm trợ nữa.
Tác phẩm "Một Ngày" đã mô tả cách tranh đấu để sống
còn trong các hoàn cảnh bị đàn áp vô nhân đạo và làm
cách nào một tù nhân cải tạo có thể sống nổi? Niềm
tin tôn giáo lúc này có cần thiết không? Yếu tố cuối
cùng và quan trọng nhất để sống còn là gì? Người tù
cải tạo đã gặp phải các giới hạn, các khó khăn ra
sao? Cuộc sống không còn nhân cách làm cho con người
trở thành vô giá trị và việc làm mất nhân phẩm cũng
làm giảm đi ý chí và khả năng mong muốn sống còn.
Như vậy các quy tắc về hành xử phải gồm những gì?
Mỗi nhân vật trong tác phẩm "Một Ngày" đã hành xử
một cách khác nhau để sống sót, từ Ceasar Markovich
sống nhờ các gói quà tiếp tế, qua Alyosha, người
theo đạo Báp Tít, tin tưởng ở kiếp sau, tới các nhân
vật khác như Fetyukov, Tyurin, hay tù nhân cựu đại
úy Buynovsky…
"Một Ngày trong Đời của Ivan Denisovich" là một cuốn
truyện về một tù nhân, đề cập tới các nghịch cảnh
trong nhà tù, trong các trại cải tạo lao động của
Liên Xô và các thảm cảnh tương tự đã được mô tả qua
nhiều tác phẩm như "Kẻ Sống Sót" (The Survivor) của
Terrence des Pres, "Cầu Sông Kwai" (The Bridge on
the River Kwai) của Pierre Boulle, "Người Tù Khổ
Sai" (Papillon) của Henri Charrière, cũng như các
tiểu thuyết kể về các tù binh chiến tranh người
Pháp, người Đức, người Anh…
Alexander Solzhenitsyn là Đại Văn Hào người Nga đã
bỏ nhiều công sức nghiên cứu về xã hội, văn học,
lịch sử… của nước Nga. Mặc dù không ngừng chỉ trích
chế độ độc tài cộng sản, Đại Văn Hào Solzhenitsyn
vẫn tin tưởng rằng các thay đổi phải từ bên trong
nước Nga và ông ủng hộ các cải cách tại quê hương
của ông nhờ đó Quyền Sống của Con Người được tôn
trọng. Là một nhân chứng trước các thảm cảnh do một
chế độ chính trị gây nên, Đại Văn Hào Alexander
Solzhenitsyn đã can đảm trình bày "tiếng nói của
Lương Tâm" bằng nhiều tác phẩm đặc sắc
Đọc thêm: