Hồi mới lên
bảy tuổi, trạng Hiền thường hay
chơi nặn đất với bọn trẻ
con.
Một
lần trạng nặn con voi đất, rồi
lấy bốn con cua để vào bốn chân,
lấy đỉa làm ṿi, lấy bướm làm
tai thành ra voi đất cũng cử động
được, khiến bọn trẻ vui thích reo
ḥ ầm ĩ. Chợt một ông quan đi qua
đứng lại xem và hỏi chuyện Hiền.
Thấy Hiền khéo léo lại láu lĩnh, ông quan
liền đọc bỡn một câu;
Đồng
tử ngũ lục nhân, vô như nhĩ xảo!
Nghĩa là:
Bọn trẻ năm
sáu đứa, không đứa nào khéo bằng mày.
Trạng
thấy vậy, hỏi ông quan rằng: "Trước
hết xin ông cho biết ông làm chức quan ǵ?".
Quan nói: "Ta là quan thái thú ăn lương hai
ngàn hộc". Thấy quan có ư khoe khoang,
Hiền liền đọc rằng:
Thái thú
nhị thiên thạch, mạc nhược công...
Nghĩa là:
Quan thái thú ăn lương
hai ngàn hộc, chẳng ai... bằng ông.
Quan cười
bảo: "Đối c̣n thiếu một
chữ!". Hiền nài cho tiền rồi sẽ
đối nốt. Quan cho tiền xong, Hiền
liền bổ sung rằng:
Thái thú
nhị thiên thạch, mạc nhược công liêm
Nghĩa là;
Thái thú ăn lương
hai ngàn hộc, chẳng ai liêm bằng ông.
Quan chịu là
giỏi, nhưng vui miệng hỏi thêm:
- Thế nếu ta không cho tiền, th́ chú đối
chữ ǵ?
Hiền trả lời:
- Khó ǵ? Nếu ông không cho tiền th́ tôi chỉ
việc điền chữ "tham" vào thôi.
Quan biết
thằng bé láu cá, đành phải bỏ đi không
dám trêu chọc ǵ nữa, kẻo lại mang
tiếng "to đầu mà dại"!.
|