IX.
Tôi tưởng chừng chàng đã nhân một đoàn
chim di thê mà thoát vòng thao túng của cô nàng. Buổi sáng lần ra
đi, chàng đã xếp đặt tinh cầu gọn ghẽ. Chàng đã nạo kỹ những ngọn
hỏa sơn đương thời kỳ nổi trận làm mưa làm gió. Chàng có được hai
hỏa sơn náo động. Và kể thật là tiện lợi cho việc nấu nướng bữa điểm
tâm. Chàng cũng có được một hỏa sơn đã tắt. Nhưng theo lối của
chàng, “Ai biết đâu ra đâu", vậy là chàng nạo kỹ luôn cả hỏa sơn đã
tắt. Nếu được nạo kỹ, thì những hỏa sơn cháy đều đặn êm đềm, không
có sôi trào cuồng bạo. Hỏa sơn phun lửa cũng như ống khói nhả khói.
Cố nhiên trên địa cầu chúng ta, chúng ta quá nhỏ nhoi, thì cái việc
nạo hỏa sơn là không thể được rồi. Do đó mà hỏa sơn gây cho chúng ta
lắm điều phiền não.
Hoàng tử bé cũng nhổ kỹ những gốc cẩm
quỳ còn sót, với một chút ưu sầu. Chàng đã tưởng sẽ rằng bao giờ trở
lại. Nhưng mọi công việc thông thường này, buổi mai đó dường như êm
dịu vô biên đối với chàng. Và khi chàng tưới nước lần cuối cho đóa
hoa, và sắp sửa đặt nàng yên trú trong bầu tròn thì chợt chàng cảm
thấy lòng nao nao muốn khóc.
"Vĩnh biệt nhé", chàng bảo hoa.
Nàng không đáp.
"Vĩnh biệt nhé", chàng lập lại.
Nường ho ho vài tiếng. Nhưng không
phải vì chứng cảm hàn.
"Thiếp đã ngu dại lắm, cuối cùng nường
nói thế. Thiếp xin lỗi chàng. Chàng hãy gắng mà vui."
Chàng ngạc nhiên không thấy nàng thốt
lời nào oán trách cả. Chàng đờ đẫn đứng im, tay cầm cái bầu tròn
chới với trong khoảng không. Chàng không hiểu nỗi niềm dịu dàng thân
thiết ấy của đóa hoa.
"Nhưng thật đó, thiếp yêu chàng, hoa
bảo vậy. Chàng chả có ngờ ra cái gì hết, đó là lỗi tại thiếp. Cũng
chẳng có chi hệ trọng. Nhưng chàng cũng khờ dại y như thiếp đó thôi.
Chàng gắng mà sống cho vui đi... Để yên cái bầu tròn nằm đó. Thiếp
chả cần tới nó nữa."
"Nhưng còn cơn gió..."
"Thiếp đâu có cảm hàn gì nhiều đến
thế... Gió thổi chiều hôm mát mẻ rất tốt đối với cơ thể thiếp. Thiếp
là một cành hoa."
"Nhưng còn những con thú vật..."
"Thiếp cũng phải liều liệu mà chịu
kham một vài con sâu bọ chứ, nếu muốn được biết mùi con bướm. Dường
như nó đẹp lắm chứ chẳng phải chơi đâu. Nếu không đó, thì đào đâu ra
kẻ thăm viếng? Chàng sẽ ở xa, xa lắm. Còn những con thú vật to bự,
thiếp chả sợ gì. Thiếp có móng nhọn của thiếp đó."
Và nường đã ngây thơ đưa ra bốn cái
gai nhọn. Rồi nàng tiếp:
"Cũng đừng nấn ná lai rai nữa làm chi.
Con đường thôn lắm. Ngày dài chi mô. Hồ đồ mở môi kề cà, là đáng bực
lắm. Chàng đã quyết đi, thôi thì hãy đi cho trót."
Bởi vì nường không muốn chàng nhìn
thấy nường khóc. Một cành hoa kiêu hãnh xiết bao...
X.
Chàng đã từng ở trong vùng những tiểu
tinh cầu 325, 326, 327, 328, 329 và 330. Chàng bèn khởi sự thăm
viếng chúng vậy, cốt để tìm một công việc giải sầu và cũng để học
hỏi thêm.
Tinh cầu thứ nhất có một vì vua cư
trú.
Vị vua nọ, vận xích bào và da lông
chồn bạch, nghiễm nhiên chễm chệ trên một cái ngai vàng rất đơn sơ
và rất trọng thể.
"A! Đây là một con dân, vị vua nọ thốt
to lúc nhìn thấy thoáng hoàng tử bé."
Và hoàng tử bé tự nhủ:
"Làm sao ngài lại có thể nhận ra ta
được, vì bấy nay có bao giờ ngài gặp gỡ ta đâu."
Chàng không rõ là: đối với vua chúa,
thì thế gian được tài tình rút gọn một cách đơn giản lạ thường. Mọi
người trong thế gian đều là con dân trăm họ của một đấng Con Trời.
"Lại gần đây cho trẫm xem rõ mày mặt",
nhà vua bảo thế, vì ngài rất lấy làm hãnh diện được dịp đóng vai vua
chúa với một con người, con kẻ, con dân.
Hoàng tử bé đưa mắt nhìn quanh kiếm
một chỗ ngồi, nhưng tinh cầu này toàn thể bị ngổn ngang lấp phủ bởi
cái áo bào lộng lẫy lông chồn quá ư đồ sộ bao la. Chàng đành đứng im
và vì mỏi mệt quá, chàng ngáp dài.
"Triều nghi không cho phép thiên hạ
đứng trước mặt một vì vua mà ngoác miệng ra ngáp. Trẫm cấm nhà ngươi
cái sự vụ ngáp đó."
"Tôi không tự kiềm chế nỗi cái ngáp",
hoàng tử bé đáp, và lóng cóng ngại ngùng khôn xiết. “Tôi đã trải một
cuộc hành trình dằng dặc, và chưa có ngủ chút nào, nên thèm ngủ
quá..."
"Thế thì", vua phán. "Trẫm ra lệnh cho
nhà ngươi hãy ngáp. Ngáp đi. Từ bao năm nay trẫm cũng chưa gặp cơ
duyên run rủi có được một phen gió nhìn thần dân ngáp. Những cái
ngáp, ngáp ngắn ngáp dài, đối với quả nhân là thứ của lạ. Nào! Ngáp
đi. Ngáp nữa đi. Trẫm ra lệnh cho nhà ngươi ngáp đó."
"Sự vụ này xui tôi lóng cóng ngẩn
ngơ... tôi không còn có thể nữa..." hoàng tử bé lúng túng nói, đỏ
mặt tía tai.
"Hừ! Hừ!" Vua đáp. "Thế thì... ta ra
lệnh cho nhà ngươi lúc thì ngáp, lúc thì..."
Nhà vua cà lăm lặp cặp chút ít và có
vẻ bực mình.
Bởi vì nhà vua chủ trương triệt để cốt
yếu cái điều: uy quyền của mình phải được thiên hạ tôn trọng. Ngài
không dung thứ sự nham nhở bất tuân. Còn ra thể thống gì nữa. Vua
này là vua tuyệt đối chuyên chế chí tôn. Tuy nhiên vì ngài rất nhân
hậu, nên ngài ban ra những mệnh lệnh hữu lý.
Ngài thường nói: “Nếu ta ra lệnh cho
một vị tướng lãnh phải biến thể ra làm hình hài con chim biển, và
nếu vị tướng không tuân lệnh ta, thì lỗi không phải ở nơi vị tướng.
Lỗi là ở ta vậy."
"Tôi được phép ngồi chăng?", hoàng tử
bé e ấp thưa bẩm.
"Trẫm ra lệnh cho nhà ngươi ngồi
xuống", nhà vua đáp và long trọng kéo bớt một vạt áo lông chồn trắng
lên.
Nhưng hoàng tử bé ngạc nhiên. Tinh cầu
bé bỏng tí hon. Nhà vua trị vì trên cái gì mới được nhỉ?
"Tâu bệ hạ", chàng hỏi... "Xin bệ hạ
mở lượng hải hà cho phép hạ thần nêu tiếng hỏi..."
"Ta ra lệnh cho nhà ngươi hãy hải hà
nêu lên tiếng hỏi", nhà vua vội vã nói.
"Tâu bệ hạ... bệ hạ trị vì trên cái
chi?"
"Trên tất cả", nhà vua đáp, "một cách
thật đơn giản".
"Trên tất cả?"
Nhà vua làm một cử chỉ nhỏ, biểu thị
tinh cầu mình, những tinh cầu khác và những ngàn sao.
"Trên tất cả những cái đó?", hoàng tử
bé hỏi.
"Trên tất cả những cái đó...", nhà vua
trả lời.
Bởi vì đây không chỉ là một nhà vua
chuyên chế, mà còn là một vị chúa tối thượng chí cao trị vì trên càn
khôn cùng vũ trụ suốt năm tháng thời gian chon von tuế nguyệt.
"Và ngàn sao tuân lệnh bệ hạ?"
"Tất nhiên", nhà vua đáp. "Chúng chúng
ngàn sao lập tức tuân lệnh. Trẫm không dung tha sự vô kỷ luật."
Một quyền uy khôn xiết như vậy xui
hoàng tử bé bàng hoàng kinh thán. Nếu xưa kia chàng mà nắm được
quyền bính đó, ắt là chàng đã từng có thể chứng giám, không phải chỉ
bốn mươi bốn, mà bảy mươi hai, hoặc tới cả trăm hoặc không chừng hai
trăm cảnh trời lặn trong một ngày, mà chả cần chi phải xê dịch cái
ghế đi nửa bước. Và vì chàng cảm thấy hơi buồn khi sực nhớ tới tinh
cầu bé bỏng của mình bị bỏ rơi xa biệt, chàng đánh bạo thỉnh cầu vị
chúa ban một hồng ân:
"Tôi muốn nhìn thấy một cảnh mặt trời
lặn... Xin ngài vui lòng cho tôi được... Xin bệ hạ ra lệnh cho mặt
trời hãy đi ngủ..."
"Nếu ta ra lệnh cho một vị tướng phải
bay từ một đóa hoa này sang đóa hoa kia theo điệu con bướm, hoặc
phải viết một vở bi hùng kịch, hoặc biến dạng cho thành ra hình hài
hải điểu, và nếu như vị tướng không thi hành mệnh lệnh, thì ai lả kẻ
quấy, vị tướng nọ hay là trẫm này?"
"Hắn là bệ hạ quấy", hoàng tử cương
quyết nói.
"Đúng. Phải yêu cầu nơi mỗi kẻ mỗi
người cái gì mà người ấy có thể cho ra được. Uy quyền trước hết phải
thiết lập trên cơ sở lý tính. Nếu nhà ngươi ra lệnh cho con dân nhảy
xuống biển, thì dân con sẽ nổi loạn làm cách mạng con dân, lật đổ
nhà ngươi nhào xuống khỏi ngai vàng chín bệ. Ta có quyền đòi hỏi sự
tuân lệnh, bởi vì những mệnh lệnh ta ban ra đều hợp lý."
"Vậy thì cảnh mặt trời lặn của tôi?"
Hoàng tử bé nhắc trở lại, vì chàng chẳng bao giờ quên một câu hỏi
nào, một khi chàng đã nêu nó ra.
"Cảnh mặt trời lặn của ngươi, ngươi sẽ
có nó. Ta sẽ đòi hỏi điều đó cho ngươi. Nhưng thể theo thuật cầm
quyền, ta sẽ chờ cho tới lúc những điều kiện thuận lợi đầy đủ đi
về."
"Lúc nào thì tới lúc?"
"Hừ! Hừ!" nhà vua đáp, sau khi tra xét
một cuốn lịch bự, hừ hừ, "vào khoảng... vào khoảng bảy giờ bốn mươi
chiều nay! Và nhà ngươi sẽ có dịp nhìn thấy rõ mệnh lệnh ta được
tuân theo một cách nghiêm mật khôn hàn."
Hoàng tử bé lại ngáp. Chàng tiếc rẻ
cơn tịch dương xí hụt của mình. Và chàng cũng đã thấy chán ngán buồn
tình chút ít:
"Tôi chả còn biết lưu lại đây nữa để
làm gì, chàng nói với vị vua. Tôi sắp xin đi!"
"Đừng đi, nhà vua đáp", nhà vua vốn
rất lấy làm hãnh diện được có một con dân. "Đừng đi, trẫm sắp ban
chức thượng thơ cho ngươi đó!"
"Thượng thơ bộ gì?"
"Bộ... tư pháp!"
"Nhưng có ai đâu để mà xét xử!"
"Nào đã biết đâu, nhà vua bảo. Trẫm
chưa ngự giá tuần du khắp vương quốc. Trẫm đã già lắm rồi, và xứ sở
cũng không có đủ chỗ để mà đặt một cỗ xe ngựa, còn đi bộ thì gân
xương ta lỏng lẻo chịu sao nổi."
"Ồ! Nhưng tôi đã nhìn thấy", hoàng tử
bé nói khi nghiêng mình nhìn thêm một trận nữa về mặt bên kia tinh
cầu. "Bên kia cũng chẳng có một ai..."
"Nếu vậy nhà ngươi hãy tự mình xét xử
mình vậy, nhà vua đáp. Đó là điều khó nhất. Tự xét xử mình, còn khó
khăn gấp mấy xét xử kẻ khác. Nếu nhà ngươi mà tự xét xử mình được
công minh, nhà ngươi quả nhiên là một bậc hiền thánh đích nhiên
thượng thừa hy hữu vậy."
"Tôi", hoàng tử bé đáp, "tôi có thể tự
mình xét xử mình bất cứ ở nơi chốn nào. Hà tất phải ở lại đây. Ích
chi mô."
"Hừ, hừ!" nhà vua nói, "ta tưởng rằng
đâu đó trên tinh cầu này có một con chuột cống già. Đêm đêm ta nghe
nó rục rịch kêu rêu heo hút. Nhà ngươi sẽ thỉnh thoảng lên án nó
từng trận trận mà chơi. Và như vậy, số kiếp nó sẽ tùy thuộc nơi
quyền tài phán công minh tối thượng của nhà ngươi. Nhưng cứ mỗi một
phen ngươi lại xá miễn cho nó, là cốt để dành dụm con chuột lại cho
còn đó mãi mãi về sau. Suốt xứ, chỉ có một nó duy nhất mà thôi."
"Tôi", hoàng tử bé đáp, "tôi không
thích lên án tử hình ai cả, và tôi tưởng mình sắp xin ra đi."
"Không", nhà vua bảo.
Nhưng hoàng tử bé, soạn sửa chỉnh bị
đã xong, không có ý muốn làm phiền lòng vị chúa già.
"Nếu bệ hạ muốn được hạ thần tuân mệnh
một cách thật tinh tế dòn dã, thì bệ hạ có thể thử ra một cái lệnh
hợp lý xem sao. Chả hạn, bệ hạ có thử ra lệnh cho hạ thần ra đi gấp
bây giờ. Dường như tình thế đã tới chỗ rất mực thuận lợi rồi..."
Thấy nhà vua không đáp, hoàng từ ban
đầu có ý ngần ngừ đôi chút, rồi thở dài một tiếng, đứng dậy cất
bước.
"Trẫm ban cho khanh chức đại sứ của
trẫm đó", nhà vua vội vã kêu to một lời như thế.
Trông ngài có vẻ uy nghiêm tối thượng.
"Những người lớn quả thật là kỳ dị",
hoàng tử bé tự nhủ trong lòng, suốt trên lộ trình dằng dặc.
XI.
Tinh cầu thứ nhì có một kẻ cư trú,
tính tình thích khoe khoang:
"A! A! Hôm nay là ngày kẻ thán phục
mình tới viếng mình kia đó!", gã khoe khoang kêu to một tiếng như
vậy lúc vừa chớm chợt thấy thoáng hoàng tử bé ở xa xa.
Bởi vì đối tượng những kẻ khoe khoang
thì thiên hạ gồm toàn những kẻ thán phục mình.
"Xin chào", hoàng tử bé nói. "Ngài có
một cái mũ đội trên đầu trông ngộ nghĩnh kỳ cục lai rai, ron ren dấm
dớ thật."
"Đó là để chào nhau đó", kẻ khoe
khoang trả lời. "Đó là để chào đáp nhau lúc thiên hạ tung hô ca ngợi
mình. Khổ thay, chốn này chả bao giờ có một ai bén mảng tới."
"À! Thế nào ư ra thế"? Hoàng tử bé nói
và chưa hiểu ý ra làm sao.
"Hãy vỗ hai bàn tay vào nhau cho lốp
đốp đi", kẻ khoe khoang khuyên bảo như vậy.
Hoàng tử bé vỗ hai bàn tay vào nhau
lốp đốp. Gã khoe khoang bèn từ tốn ôn tồn khiêm nhượng nâng mũ lên
một cách yểu điệu dập dìu.
"Cái vụ này coi a có mòi thú vị đây,
có mòi rỡn vui du hý hơn cái vụ viếng ông vua bữa trước", hoàng tử
bé tự nhủ ở trong cái cõi lòng hí hửng hân hoan của mình. Và chàng
ta lại tiếp tục khởi trận điệp điệp vỗ hai bàn tay vào nhau nghe ra
càng tươi vui lốp đốp. Gã khoe khoang lại điệp điệp đáp điệu chào
bằng cách dìu dặt nâng lại lại lên lên...
Sau năm phút luyện tập thao diễn đón
đưa đú đởn, hoàng tử bé thấy ngán ngẩm mệt mỏi cho cái trò rỡn chơi
đơn điệu quá độ đùa dai này:
"Còn như muốn cho cái mũ nó rơi xuống
một trận, thì phải làm sao", hoàng tử bé hỏi.
Nhưng gã khoe khoang không nghe gì ra
gì trong cái câu hỏi đó. Bọn khoe khoang chỉ già mồm già mũi, nên
tai mắt thì bao giờ cũng chỉ có nghe ra duy cái tiếng tung hô tụng
niệm ngợi ca thôi.
"Có thật chăng, có thật chăng là nhà
ngươi thán phục ngợi ca ta?", gã hỏi hoàng tử bé một câu như thế.
"Sao gọi là thán phục ngợi ca?"
"Thán phục ngợi ca à? Ấy có nghĩa là
du dương nhìn nhận rằng là ta đây đúng là con người đẹp nhất, ăn vận
bảnh bao nhất, thắt ca vát xum xuê nhất, giàu sang phú hậu nhất trên
nền, tài danh phong nhã nhất trên bậc, từ vào trong cho chí ra
ngoài, tràn lan khắp phong cảnh của tinh cầu tư lự, thông minh nết
đất, văn chương tính trời."
"Nhưng ngài có một mình ngài trên cái
tinh cầu của ngài mà!"
"Vẫn xin ngươi hãy làm hài lòng ta đi
chứ. Sao thì sao, mặc. Cứ vẫn chúc tụng ngợi ca đi!"
"Ta chúc tụng ngợi ca nhà ngươi đó
nhé, hoàng tử bé nói, và hơi nhún đôi vai một tí, nhưng mà làm thế
có gì đâu mà ngươi lấy làm hí hửng hân hoan lưu tâm vào nhiều chi
quá vậy?"
Và hoàng tử bé quay lưng, trở gót chân
đi.
"Những người lớn quả thật là kỳ cục",
hoàng tử bé tự nhủ trong lòng mình một câu như vậy, trên suốt lộ
trình trong trận viễn du.
XII.
Tinh cầu tiếp theo có cư trú một chàng
ăn nhậu. Cuộc viếng thăm này rất vắn vủn, nhưng lại xui hoàng tử bé
triền miên tư lự u sầu:
"Ngài làm chi đó?" Chàng bảo ông nhậu,
lúc nhìn thấy ông ta lặng lẽ ngồi lì bên một mớ con-lét-xon tụ đủ
những be sành, bầu sỏi, bình son đã can rượu nằm ngồi bê bết ngổn
ngang bên một lô con-lét-xon những chai đầy ăm ắp đứng.
"Ta nhậu nhậu ta", ông nhậu đáp vậy,
với giọng ưu phiền, não dạ thảm đạm làm sao.
"Tại sao ngài nhậu?", hoàng tử bé hỏi.
"Ta nhậu để ta quên", ông nhậu đáp.
"Để quên cái chi?", hoàng tử bé hỏi,
lòng đã thấy ái ngại cho ông.
"Để nhâm nhi quên đi cái niềm thị phi
xấu hổ", ông nhậu đáp và cúi gầm cái đầu tư lự xuống.
"Xấu hổ cái chi?" hoàng tử bé hỏi,
lòng đã thấy có ý muốn giúp đỡ giùm ông ta một cái.
"Xấu hổ cái nhậu!", ông nhậu kết thúc
một cách bất khả vãn hồi trong lặng lẽ vậy quanh.
Và hoàng tử bé quay gót chân đi, hoang
mang khôn xiết.
"Những người lớn quả thật sao mà kỳ
cục thế", chàng tự nhủ trong lòng trên suốt lộ trình viễn du trong
cuộc.
XIII.
Tinh cầu thứ tư có cư trú một ông làm
ắp phe. Ông này lăng xăng bận rộn đến nỗi không buồn ngẩng đầu lên
lúc hoàng tử bé tới.
"Xin chào", hoàng tử bé nói. "Điếu
thuốc của ngài đã tắt cái đầu lửa".
"Ba và hai là năm. Năm và bảy là mười
hai. Mười hai và ba, mười lăm. Xin chào. Mười lăm và bảy, hai mươi
hai. Hai mươi hai và sáu, hai mươi tám. Hai mươi sáu và năm, ba mươi
mốt. Húp! Thế là ra năm trăm một triệu sáu trăm hai mươi hai ngàn
bảy trăm ba mươi mốt."
"Năm trăm triệu cái chi?"
"Hử? mày vẫn đứng đó? Năm trăm một
triệu cái... cái chi tao cũng chẳng biết nữa... cái chi tao quên mất
rồi... Tao bận công việc quá xá đi mà! Tao nghiêm trọng đứng đắn
lắm, tao đây, tao không có lai rai đâu mà rỡn đùa với những vụ nhâm
nhi nhảm nhí! Hai và năm là bảy..."
"Năm trăm một triệu cái chi", hoàng tử
bé hỏi trở lại, vì chàng vốn chẳng bao giờ chịu rút lui một câu hỏi,
một khi đã mở miệng nêu nó ra rồi.
Người ắp phe ngẩng đầu:
"Từ năm mươi bốn năm ta sống tại cái
tinh cầu này, ta chỉ bị quấy nhiễu ba bận mà thôi. Bận thứ nhất đó
là cách đây hai mươi hai năm, bởi một con bọ rầy chẳng biết từ đâu
rớt tới một hột. Nó gây nên một tiếng ầm kinh khiếp, làm cho ta tính
lộn bốn chỗ trong một bài toán cộng. Lần thứ nhì đó là cách đây mười
một năm, bởi một trận đau xương trở lên chứng. Ta không thì giờ thể
dục. Ta không thì giờ dạo quanh. Ta không lai rai, ta đứng đắn trang
nghiêm. Lần thứ ba... là đây! Vậy là khi nãy ta đã tính tới con số
năm trăm một triệu..."
"Triệu cái chi?"
Ông ắp phe biết rằng khôn nỗi hy vọng
yên bình được.
"Triệu những cái thứ nhỏ nhít mà đôi
khi thiên hạ thấy ra ở trên trời."
"Những con ruồi?"
"Không, không phải, những cái vật vàng
óng làm cho những đứa lười biếng nó mơ mộng đăm chiêu ở bên thân
mình của phố thị. Chúng nó mang cái dạ bần thần lếu láo đìu hiu cầu
nguyện bước lan đi... Nhưng ta đây, ta nghiêm trang đứng đắn, ta! Ta
không thì giờ đâu mà mộng mị chiêu đăm."
"A! những ngôi sao?"
"Phải, phải đó. Những ngôi sao."
"Và ngài đem ra làm cái chi với năm
trăm triệu ngôi sao đó?"
"Năm trăm một triệu sáu trăm hai mươi
ngàn bảy trăm ba mươi mốt. Ta đứng đắn nghiêm trang, ta đưa ra con
số chắc chắn, rõ rệt, chính xác."
"Và ngài đem ra làm cái chi với những
ngôi sao đó?"
"Làm cái chi với những ngôi sao?"
"Vâng."
"Không đem làm cái chi cả. Ta sở hữu
chúng."
"Ông sở hữu những ngôi sao?"
"Ừ. Những ngôi sao nằm trong vòng cõi
sở hữu của ta."
"Nhưng tôi vốn có biết một ông vua..."
"Những ông vua không có sở hữu một cái
chi hết cả. Ông vua là ông “trị vì" trên. Hoàn toàn khác biệt."
"Và ông sở hữu những ngôi sao, sự đó
không dùng vào được sự gì ráo?"
"Dùng vào sự mua lấy những ngôi sao
khác, nếu thảng hoặc có kẻ tìm kiếm được đâu ra."
"Cái ông này", hoàng tử bé tự nhủ
trong lòng, "cái ông này lý luận có bề hơi giống một người sau
rượu."
Tuy nhiên chàng còn chất vấn thêm:
"Làm sao mà người ta có thể sở hữu
được những ngôi sao?"
"Ngôi sao, chúng là của ai?" Ông ắp
phe cằn nhằn hỏi giật trở lại một cái.
"Tôi chả biết. Chúng chả là của ai
cả."
"Vậy thì rõ ràng chúng là của ta vậy,
bởi vì ta là kẻ đầu tiên đệ nhất đã nghĩ tới chúng trước tiên."
"Chừng đó đã đủ?"
"Tất nhiên. Khi mày tìm thấy một viên
kim cương không của ai cả, thì nó là của mày. Khi mày tìm thấy một
hòn đảo không của ai cả, thì nó là của mày. Khi mày tìm thấy một con
vịt không của ai cả, thì nó là của mày. Khi mày tìm thấy một ý tưởng
đười ươi trước tiên, thì mày đem cấp phát văn bằng dược khoa cho nó:
nó là của mày. Còn ta, ta sở hữu những ngôi sao, bởi vì chưa bao giờ
có kẻ nào trước ta đã nghĩ tới cái sự chiếm hữu chúng nó cả."
"Cái đó quả đúng như vậy. Nhưng ngài
đem chúng dùng làm cái chi?"
"Ta quản lý chúng. Ta đếm đi đếm lại
chúng. Ta đếm tới đếm lui chúng. Cái đó khó nhọc lắm. Nhưng ta vốn
xưa kia tới bây giờ mới thấy đây là một người nghiêm trang đứng
đắn!"
Hoàng tử bé vẫn còn chưa thấy thỏa mãn
trong lòng.
"Tôi, nếu tôi có một cái khăn quàng
cổ, thì tôi có thể đem quấn nó quanh cổ và mang nó đi. Tôi, nếu có
một đóa hoa, thì tôi có thể ngắt đóa hoa của tôi, và mang nó đi.
Nhưng ông, thì ông không thể hái ngắt được những đóa ngôi sao đâu!
Xin đi lạc lối thanh hà. Xin đi sai điệu cung hà thanh đi."
"Vâng, nhưng ta có thể đem gửi chúng
nó cho nhà băng."
"Thế có nghĩa là thế nào?"
"Thế có nghĩa là ta viết ra trên một
mặt giấy nhỏ tổng số những ngôi sao của ta. Rồi thì ta đem tấm giấy
nọ mà khóa kỹ vào trong một cái ngăn tủ."
"Rồi thôi?"
"Rồi thôi. Chừng đó đã đủ vậy!"
Ngộ nghĩnh thật, hoàng tử bé tự nhủ.
Cũng là khá thơ mộng đó. Nhưng coi có mòi không được đứng đắn mấy
chút cho lắm.
Hoàng tử bé có những ý tưởng rất khác
ý tưởng những người lớn về những sự vật đứng đắn.
"Tôi", chàng bảo, tôi có một đóa hoa
tôi tưới nước hằng ngày. "Tôi có ba hỏa sơn tôi nạo than khói hàng
tuần. Vì tôi cũng nạo gọt cho những hỏa sơn đã tắt. Ai biết đâu. Ai
đâu ngờ được hết. Đó là cần ích cho những hỏa sơn của tôi, và cần
ích cho đóa hoa của tôi, mà tôi sở hữu. Nhưng còn ông, ông chả có
ích lợi chi cho những ngôi sao cả..."
Ông ắp phe mở miệng, nhưng chẳng tìm
ra một lời nào để đáp, và hoàng tử bé trở gót chân đi.
"Những người lớn quả thật là hoàn toàn
kỳ lạ", chàng tự nhủ một cách đơn sơ như thế suốt trên cuộc viễn
du...