TP - Sáng chế máy phát điện
chạy bằng nước lã của TS Nguyễn Chánh Khê (công bố ngày 14-1
tại Khu Công nghệ cao TPHCM) bị một nhà khoa học phủ nhận
tính xác thực.
Trước thềm hội thảo ngày 9-3
về sáng chế này, Tiền Phong có cuộc trao đổi với TS Giáp Văn
Dương, Đại học Quốc gia Singapore.
 |
TS Giáp Văn Dương:
“Một ngày kia, điện thương phẩm từ nước lã có thể
thành hiện thực, nhưng hiện giờ thì chưa thể”.
|
Sản xuất điện từ nước lã
gặp những rào cản gì?
Muốn sản xuất điện từ nước,
việc đầu tiên là phải phân hủy nước để thu được khí hydro.
Khi đã có hydro rồi, cho qua pin nhiên liệu thì sẽ thu được
điện. Công nghệ pin nhiên liệu hydro đã được thương mại hóa.
Vì thế, rào cản chính nằm ở việc phân hủy nước.
Rào cản thứ nhất là rào cản
nhiệt động học. Phản ứng phân hủy nước không thể tự xảy ra.
Nếu nó tự xảy ra được thì nước trong các ao hồ, đại dương đã
bị phân hủy hết từ lâu, sự sống cũng không tồn tại.
Phân tử nước, được tạo bởi
hai nguyên tử hydro và một nguyên tử oxy, ở trạng thái bền
hơn trạng thái hai nguyên tử hydro và một nguyên tử oxy ở
riêng biệt. Ai cũng biết, tự nhiên sẽ tự diễn biến theo xu
hướng nào có độ bền vững cao nhất.
Có nghĩa là, trong điều kiện
bình thường, khi các nguyên tử hydro và oxy gặp nhau, chúng
sẽ kết hợp với nhau để tạo ra nước chứ không có chiều ngược
lại mà không có tác động nào từ bên ngoài. Đó là nguyên lý
không thể vi phạm.
Để nước phân hủy thành hydro
và oxy, do đó, có khả năng tạo ra điện nhờ việc oxy hóa
hydro, không còn cách nào khác là phải cưỡng chế nó. Phải
cung cấp một năng lượng bên ngoài để buộc cho phản ứng phân
hủy nước xảy ra.
Giống như muốn cho nước chảy
ngược lên chỗ cao, không còn cách nào khác là phải bơm nó
lên, tức phải tốn một năng lượng để đưa nước từ nơi thấp
chảy ngược lên chỗ cao. Như vậy, muốn một quá trình từ chỗ
không thể tự xảy ra được, trở thành có thể xảy ra, phải cung
cấp một năng lượng bên ngoài đủ lớn. Đó cũng là nguyên lý,
không thể tránh được.
Với phản ứng phân hủy nước,
nguồn năng lượng bên ngoài có thể là điện năng, nhiệt năng,
quang năng. Nếu dùng điện năng thì đó là quá trình điện
phân. Nếu dùng nhiệt năng thì đó là quá trình phân hủy
nhiệt, thường xảy ra ở nhiệt độ rất cao. Nhưng cả hai quá
trình này đều không kinh tế.
Dùng điện để phân hủy nước,
rồi lại tạo ra điện thì nhất định có thất thoát hao hụt. Còn
dùng nhiệt thì phải đốt lên ở nhiệt độ rất cao, sự thất
thoát còn lớn hơn nữa. Do đó, kinh tế nhất là dùng quang
năng, tức năng lượng của ánh sáng mặt trời.
Đến đây thì gặp rào cản thứ
hai. Đó là rào cản về vật liệu xúc tác. Hiện giờ chưa ai tìm
được chất xúc tác nào đủ tốt để có thể phân hủy nước với
hiệu suất đủ cao, có thể cạnh tranh được với các quá trình
sản xuất điện đã được thương mại hóa.
Công trình của TS Khê đã
vượt qua được rào cản nào?
Tôi e là không vượt qua được
rào cản nào. Rào cản thứ nhất, nhiệt động hóa học, không thể
vượt qua như phân tích ở trên. Còn rào cản thứ hai, vật liệu
xúc tác, rất khó. Đến nay vẫn chưa có nhóm nghiên cứu nào
trên thế giới vượt qua rào cản thứ hai một cách hiệu quả.
Vì sao ông nhận định như
vậy?
Sự sắp đặt hệ thống thực
nghiệm của TS Khê cho thấy ông không có ý định vượt qua các
rào cản ấy. Chẳng hạn, để thu thập quang năng, bình phản ứng
ít nhất phải trong suốt để cho ánh sáng truyền qua được hiệu
quả.
Nhưng TS Khê lại dùng bình
nhựa màu xanh và không trong suốt. Điều này cho thấy ông
không có ý định thu thập năng lượng ánh sáng để tiến hành
phản ứng quang hóa phân hủy nước.
Nhưng rõ ràng TS Khê
cùng cộng sự đã trình diễn một mô hình trước mặt nhiều nhà
khoa học danh tiếng và kết quả đúng là điện đã được phát ra
từ nước lã?
Tôi không nghĩ TS Khê đã
trình diễn mô hình máy phát điện chạy nước trước mặt các nhà
khoa học, mà chỉ trước mặt các phóng viên. Vì sao trong các
bài báo đưa tin, hóa chất được sử dụng khi thì là chất phụ
gia, khi lại là xúc tác nano, khi lại là chất khử nano? Nhìn
bề ngoài thì đó chỉ là sự nhầm lẫn về ngôn ngữ nhưng bản
chất khoa học lại khác nhau một trời một vực.
Nếu đó là chất xúc tác thì
nhiên liệu là nước. Còn nếu là chất khử thì nhiên liệu chính
là chất khử đó vì nó là chất tham gia, bị tiêu tốn trong
phản ứng tạo hydro.
Trong thuyết trình của mình,
TS Khê đã gọi hóa chất đó là “chất khử nano”. Vậy thì nhiên
liệu phải là chính chất khử đó, chứ không phải là nước.
Giống như với động cơ xăng, nhiên liệu phải là xăng chứ
không phải là không khí, dù không khí cần dùng để đốt xăng.
Tôi tin lập luận của mình
đúng vì tôi tin vào các định luật đã được kiểm chứng của
khoa học. Không dùng bất cứ nguồn năng lượng nào để biến một
quá trình không tự xảy ra thành có thể xảy ra được là vi
phạm Nguyên lý II của Nhiệt Động học. Còn dùng nước để sinh
năng lượng, rồi lại tạo ra nước để có thể quay vòng mãi là
vi phạm Định luật Bảo toàn Năng lượng.
Ông có tin, một ngày
kia, nhân loại có thể sản xuất điện từ nước lã?
Thực tế thì nhân loại đã sản
xuất được điện từ nước rồi, thông qua việc sử dụng xúc tác
quang để thu thập năng lượng ánh sáng mặt trời để phân hủy
nước thành hydro và oxy.
Vấn đề là hiệu suất còn quá
nhỏ và giá thành quá đắt để có thể cạnh tranh với các quá
trình hiện có. Tôi tin một ngày nào đó, hiệu suất này sẽ
được nâng lên đáng kể. Nhiều nhà khoa học khác cũng tin như
thế.
Việt Nam đã tham gia cuộc
đua này rồi. Theo tôi được biết, đã có một vài nhóm đang làm
nghiên cứu về đề tài này từ vài năm nay. Tuy nhiên, đến nay
chưa có kết quả nào đáng kể.
Cám ơn ông.
Quốc Dũng
(thực hiện)