Grace Fryer and the other women at the radium factory in Orange, New Jersey, naturally supposed that they were not being poisoned. It was a little strange, Fryer said, that when she blew her nose, her handkerchief glowed in the dark. But everyone knew the stuff was harmless. The women even painted their nails and their teeth to surprise their boyfriends when the lights went out. They all had a good laugh, then got back to work, painting a glow-in-the-dark radium compound on the dials of watches, clocks, altimeters and other instruments.
Grace started working in the spring of 1917 with 70 other women in a large, dusty room filled with long tables. Racks of dials waiting to be painted sat next to each woman's chair. They mixed up glue, water and radium powder into a glowing greenish-white paint, and carefully applied it with a camel hair brush to the dial numbers. After a few strokes, the brushes would lose their shape, and the women couldn't paint accurately. "Our instructors told us to point them with our lips," she said. "I think I pointed mine with my lips about six times to every watch dial. It didn't taste funny. It didn't have any taste, and I didn't know it was harmful."1
Nobody knew it was harmful, except the owners of the U.S. Radium Corporation and scientists who were familiar with the effects of radium. Those days, most people thought radium was some kind of miracle elixir that could cure cancer and many other medical problems.


Close-up of the workshop, this one in Ottowa, Ill.
(Courtesy Argonne National Lab).

Grace quit the factory in 1920 for a better job as a bank teller. About two years later, her teeth started falling out and her jaw developed a painful abscess. The hazel eyes that had charmed her friends now clouded with pain. She consulted a series of doctors, but none had seen a problem like it. X-ray photos of her mouth and back showed the development of a serious bone decay. Finally, in July 1925, one doctor suggested that the problems may have been caused by her former occupation.
As she began to investigate the possibility, Columbia University specialist Frederick Flynn, who said he was referred by friends, asked to examine her. The results, he said, showed that her health was as good as his. A consultant who happened to be present emphatically agreed. Later, Fryer found out that this examination was part of a campaign of misinformation started by the U.S. Radium Corporation. The Columbia specialist was not licensed to practice medicine -- he was an industrial toxicologist on contract with her former employer. The colleague had no medical training either -- he was a vice president of U.S. Radium.2
Grace Fryer probably would have been another unknown victim of a bizarre new occupational disease if it had not been for an organization called the Consumers League and journalist Walter Lippmann, an editor with the New York World. Formed in 1899, the Consumers League fought for an end to child labor, a safe workplace and minimum pay and decent working hours for women.3 Lippmann was a crusading journalist and former muckraker who represented a powerful New York newspaper at a time when New York newspapers were arguably the most influential in the country.


 

Grace Fryer và những phụ nữ khác tại nhà máy radium tại Orange, New Jersey, lẽ đương nhiên là họ chẳng hề biết ḿnh đang bị ngấm chất độc. Grace Fryer " Điuề khi cô thổi mũi, khăn tay của cô tỏa sáng trong bóng tối. Nhưng mọi người đều biết những thứ vô hại. Những người phụ nữ thậm chí sơn móng tay và răng của ḿnh để bất ngờ bạn trai của họ khi các đèn đi ra ngoài. Họ tất cả đă có một cười tốt, sau đó đă trở lại làm việc, sơn một hợp chất radium sáng-in-the-tối trên mặt đồng hồ của đồng hồ, đồng hồ, altimeters và các nhạc cụ khác.
Grace bắt đầu làm việc vào mùa xuân năm 1917 với 70 phụ nữ khác trong một căn pḥng lớn đầy bụi bặm, đầy những bảng dài. Racks mặt đồng hồ chờ đợi để được sơn ngồi cạnh ghế của mỗi người phụ nữ. Họ pha trộn keo, nước và bột radium thành một sơn màu xanh lục, trắng sáng, và cẩn thận áp dụng nó với một bàn chải lông lạc đà để các số quay số. Sau một vài nét, bàn chải sẽ mất h́nh dạng của họ, và những phụ nữ không thể vẽ chính xác. "Hướng dẫn viên của chúng tôi nói với chúng tôi đến điểm chúng với đôi môi của chúng tôi," cô nói. "Tôi nghĩ rằng tôi chỉ tôi với đôi môi của tôi khoảng sáu lần để mọi quay số xem nó đă làm. Không hương vị funny Nó không có bất kỳ hương vị,. Và tôi không biết nó là có hại." 1
Không ai biết nó là có hại, trừ trường hợp chủ sở hữu của Radium Tổng công ty và các nhà khoa học Hoa Kỳ những người đă quen thuộc với những tác động của radium. Những ngày này, hầu hết mọi người nghĩ rằng radium đă được một số loại dược kỳ diệu có thể chữa bệnh ung thư và các vấn đề y tế khác.

 
Close-up của hội thảo, đây là một trong Ottowa, Illinois
(Ảnh Pḥng thí nghiệm Argonne National).

Grace bỏ các nhà máy vào năm 1920 cho một công việc tốt hơn như là một nhân viên giao dịch ngân hàng. Khoảng hai năm sau đó, răng của cô bắt đầu rơi ra ngoài và cô hàm phát triển một áp xe gây đau đớn. Đôi mắt màu hạt dẻ đă quyến rũ bạn bè của cô bây giờ bao phủ với cơn đau. Cô tham khảo ư kiến ​​một loạt các bác sĩ, nhưng không ai đă nh́n thấy một vấn đề như nó. X-quang ảnh của miệng và trở lại cho thấy sự phát triển của một phân ră xương nghiêm trọng. Cuối cùng, vào tháng Bảy năm 1925, một bác sĩ cho rằng những vấn đề có thể đă được gây ra bởi sự chiếm đóng cũ của ḿnh.
Khi cô bắt đầu điều tra khả năng, Đại học Columbia chuyên gia Frederick Flynn, những người nói rằng ông đă được gọi bằng bạn bè, yêu cầu kiểm tra của ḿnh. Kết quả, ông nói, cho thấy rằng sức khỏe của cô đă được tốt như anh. Một chuyên gia tư vấn người đă xảy ra để có mặt nhấn mạnh thỏa thuận. Sau đó, Fryer phát hiện ra rằng kiểm tra này là một phần của một chiến dịch thông tin sai lạc bắt đầu bởi các Radium Tổng công ty Mỹ. Các chuyên gia Columbia đă không được cấp phép để hành nghề - ông là một độc chất học công nghiệp hợp đồng với chủ nhân cũ của ḿnh. Các đồng nghiệp đă không có sự đào tạo, hoặc - ông là phó tổng thống Mỹ Radium.2
Grace Fryer có lẽ sẽ có được một nạn nhân khác chưa được biết của một căn bệnh kỳ lạ nghề nghiệp mới nếu nó đă không được cho một tổ chức gọi là Liên đoàn Người tiêu dùng và nhà báo Walter Lippmann, một biên tập viên với tờ New York World. Được thành lập vào năm 1899, Liên đoàn Người tiêu dùng đă chiến đấu chấm dứt lao động trẻ em, nơi làm việc an toàn và lương tối thiểu và giờ làm việc tử tế cho women.3 Lippmann là một nhà báo thập tự chinh và muckraker cựu người đại diện cho một tờ báo New York mạnh mẽ tại một thời điểm khi New York báo chí được cho là có ảnh hưởng nhất trong cả nước.



 


The Consumers League
The request of a city health department official in Orange, New Jersey, brought the Consumers League into an investigation of the suspicious deaths of four radium factory workers between 1922 and 1924. The request was not unprecedented, since league officials had been involved in many official state and federal investigations. The causes of death in the Orange cases were listed as phosphorous poisoning, mouth ulcers and syphilis, but factory workers suspected that the dial painting ingredients had something to do with it.
New Jersey Consumers League chairman Katherine Wiley brought in a statistical expert and also contacted Alice Hamilton, a Harvard University authority on workers' health issues. Hamilton was on the league's national board, and as it turned out, she was already involved in another aspect of the same case. A few years earlier, a colleague at Harvard, physiology professor Cecil Drinker, had been asked to study the working conditions at U.S. Radium and report back to the company. Drinker found a heavily contaminated work force, unusual blood conditions in virtually everyone, and advanced radium necrosis in several workers.
During the investigation, Drinker noticed that U.S. Radium's chemist, Edward Lehman, had serious lesions on his hands. When Drinker spoke to him about the danger in the careless and unprotected the way he handled the radium, he "scoffed at the possibility of future damage," Drinker said. "This attitude was characteristic of those in authority throughout the plant. There seemed to be an utter lack of realization of the dangers inherent in the material which was being manufactured."4 Lehman died a year later.
Drinker's June 1924 report recommended changes in procedures to protect the workers, but Arthur Roeder, president of U.S. Radium, resisted the suggestions. In correspondence with Drinker, Roeder raised several points that disputed the physiologist's findings and promised to send along facts to back up the assertions, which he never did. Roeder refused to give the Harvard professor permission to publish his findings about the new radium disease at the plant, insisting that Drinker had agreed to confidentiality. Eventually, U.S. Radium threatened legal action against Drinker.5
Roeder was also in correspondence with Wiley at the Consumers League. Wiley wanted U.S. Radium to pay some of the medical expenses for Grace Fryer and the other employees having problems. Roeder said that Fryer's condition had nothing to do with radium, saying it must be "phospho jaw or something very similar to it." He also accused Wiley of acting in bad faith, saying that a small amount of data from the company was shared with the league in confidence, and he claimed Wiley betrayed his confidence.6


Alice Hamilton, M.D., of Harvard, investigated the case and called Walter Lippmann of the New York World. (Library of Congress).
Người tiêu dùng League
Các quan chức thành phố yêu cầu của một bộ phận y tế ở Orange, New Jersey, đă mang League Người tiêu dùng vào một cuộc điều tra về những cái chết đáng ngờ của bốn công nhân nhà máy radium giữa năm 1922 và 1924. Các yêu cầu không phải chưa từng thấy, kể từ khi các quan chức liên đoàn đă được tham gia nhiều cuộc điều tra chính thức của tiểu bang và liên bang. Các nguyên nhân gây tử vong trong các trường hợp da cam đă được liệt kê như là ngộ độc phốt pho, loét miệng và bệnh giang mai, nhưng công nhân nhà máy bị nghi là thành phần quay số bức tranh có điều ǵ đó để làm với nó.
New Jersey Chủ tịch Liên đoàn Người tiêu dùng Katherine Wiley đưa vào một chuyên gia thống kê và cũng liên hệ với Alice Hamilton, một Đại học Harvard quyền về các vấn đề sức khỏe của người lao động. Hamilton được trên tàu quốc gia của giải đấu, và khi nó bật ra, cô đă tham gia vào một khía cạnh khác của cùng một trường hợp. Một vài năm trước đó, một đồng nghiệp ở Đại học Harvard, giáo sư sinh lư học Cecil Drinker, đă được yêu cầu để nghiên cứu các điều kiện làm việc tại Hoa Kỳ Radium và báo cáo lại cho công ty. Người uống thấy một lực lượng lao động bị ô nhiễm nặng, điều kiện máu bất thường trong hầu như tất cả mọi người, và hoại tử radium tiên tiến trong một số công nhân.
Trong quá tŕnh điều tra, Drinker nhận thấy rằng Hoa Kỳ Radium của nhà hóa học, Edward Lehman, đă tổn thương nghiêm trọng trên bàn tay của ḿnh. Khi Drinker nói với ông về sự nguy hiểm trong cách ông xử lư các radium bất cẩn và không được bảo vệ, ông đă "chế giễu khả năng thiệt hại trong tương lai," Drinker nói. "Thái độ là đặc tính của những người trong chính quyền trong cả nhà máy có vẻ như. Là một thiếu hoàn toàn các thực hiện các mối nguy hiểm vốn có trong các tài liệu đă được sản xuất." 4 Lehman qua đời một năm sau đó.
Tháng 6 năm 1924 của người uống báo cáo đề nghị thay đổi trong thủ tục để bảo vệ người lao động, nhưng Arthur Roeder, chủ tịch của Hoa Kỳ Radium, chống lại những lời đề nghị. Tương ứng với Drinker, Roeder lên một số điểm tranh chấp phát hiện của nhà sinh lư học và hứa sẽ gửi cùng sự kiện để sao lưu các xác nhận, mà ông không bao giờ làm. Roeder từ chối cho phép giáo sư Harvard công bố phát hiện của ḿnh về các bệnh radium mới tại nhà máy, nhấn mạnh rằng Drinker đă đồng ư giữ bí mật. Cuối cùng, Mỹ Radium bị đe dọa hành động pháp lư chống lại Drinker.5
Roeder cũng tương ứng với Wiley tại League Người tiêu dùng. Wiley muốn Radium Mỹ trả một số các chi phí y tế cho Grace Fryer và các nhân viên khác có vấn đề. Roeder cho biết t́nh trạng của Fryer không có ǵ để làm với radium, nói rằng nó phải được "phospho hàm hoặc một cái ǵ đó rất giống với nó." Ông cũng bị cáo buộc Wiley hành động trong đức tin xấu, nói rằng một lượng nhỏ dữ liệu từ các công ty được chia sẻ với các giải đấu trong sự tự tin, và ông tuyên bố của ông Wiley phản bội confidence.6

 
Alice Hamilton, MD, thuộc Đại học Harvard, điều tra vụ việc và gọi là Walter Lippmann của tờ New York World. (Thư viện Quốc hội).


In April 1925, Alice Hamilton wrote to Katherine R. Drinker, also a Ph.D. and a partner with her husband Cecil in their U.S. Radium investigation. The letter, on Hull House stationery, said:
"... Mr. Roeder is not giving you and Dr. Drinker a very square deal. I had heard before that he tells everyone he is absolutely safe because he has a report from you exonerating him from any possible responsibility in the illness of the girls, but now it looks as if he has gone still farther... [The New Jersey Department of Labor] has a copy of your report and it shows that 'every girl is in perfect condition.' Do you suppose Roeder could do such as thing as to issue a forged report in your name?" 7 After this letter, Cecil Drinker realized why Roeder had been stalling him and trying to keep his report from being published. After the Hamilton letter, Drinker sent his original report to the Department of Labor and made arrangements to publish it in a scientific journal, despite U.S. Radium's threats. Meanwhile, a Consumer League consultant trumped the Drinkers by reading a radium necrosis paper at the American Medical Association conference, while the Drinkers fought Roeder for permission over the data.8 The Drinkers finally published their paper later that year, concluding:
"Dust samples collected in the workroom from various locations and from chairs not used by the workers were all luminous in the dark room. Their hair, faces, hands, arms, necks, the dresses, the underclothes, even the corsets of the dial painters were luminous. One of the girls showed luminous spots on her legs and thighs. The back of another was luminous almost to the waist...."9
This casual attitude toward the green radium powder was not matched in other parts of the factory, especially the laboratory, where chemists typically used lead screens, masks and tongs. Yet the company management "in no way screened, protected or warned the dial painters," Fryer's attorney, Raymond Berry, charged. The "radium girls," like many other factory workers at the time, were expendable.

Vào tháng Tư năm 1925, Alice Hamilton đă viết cho Drinker Katherine R., cũng là một Tiến sĩ và một đối tác với Cecil chồng trong điều tra Radium Mỹ của họ. Những lá thư, trên văn pḥng phẩm Hull House, cho biết:
"... Ông Roeder không cho bạn và Tiến sĩ Drinker một thỏa thuận rất vuông. Tôi đă nghe nói trước đó ông nói với mọi người anh là hoàn toàn an toàn bởi v́ ông đă có một báo cáo của bạn exonerating anh ta từ bất cứ trách nhiệm có thể có trong các bệnh của cô gái, nhưng bây giờ có vẻ như ông đă đi xa hơn vẫn c̣n ... [The New Jersey Sở Lao động] có một bản báo cáo của bạn và nó cho thấy cô gái nào cũng trong t́nh trạng hoàn hảo. " Bạn có cho rằng Roeder có thể làm như vậy là điều làm ra một bản báo cáo giả mạo tên của bạn? " 7

Sau khi bức thư này, Cecil Drinker hiểu được v́ sao Roeder đă bị khựng lại anh ta và cố gắng giữ từ báo cáo của ông được xuất bản. Sau khi bức thư Hamilton, Drinker gửi báo cáo ban đầu của ông đến Sở Lao động và sắp xếp để xuất bản nó trong một tạp chí khoa học, bất chấp mối đe dọa của Mỹ Radium. Trong khi đó, một chuyên gia tư vấn tiêu dùng League vu các Drinkers bằng cách đọc một bài báo hoại tử radium tại hội nghị Hiệp hội Y tế Mỹ, trong khi chiến đấu Drinkers Roeder cho phép trong data.8 Các Drinkers cuối cùng đă xuất bản bài báo của họ năm sau đó, kết luận:
"Mẫu bụi thu được trong workroom từ địa điểm khác nhau và từ ghế không được sử dụng bởi các công nhân đă được tất cả các sáng trong pḥng tối tóc của họ. Khuôn mặt, bàn tay, cánh tay, cổ, những trang phục, các phụ trang, ngay cả những Corsets của họa sĩ quay số được sáng Một trong những cô gái đă cho thấy. đốm sáng trên chân và đùi của cô. Sự trở lại của người khác được sáng gần như ...." eo 9
Thái độ b́nh thường đối với bột radium màu xanh lá cây đă không xuất hiện trong các bộ phận khác của nhà máy, đặc biệt là các pḥng thí nghiệm, nơi các nhà hóa học thường được sử dụng màn h́nh dẫn, mặt nạ và kẹp. Tuy nhiên, việc quản lư công ty "không có cách nào sàng lọc, bảo vệ, cảnh báo các họa sĩ quay số," luật sư của Fryer, Raymond Berry, tính phí. Các "cô gái radium," giống như công nhân nhà máy khác tại thời điểm đó, đă tiêu hao.
 

Radium's Dangers
The scientific and medical literature contained plenty of information about the hazards of radium. Even one of U.S. Radium's own publications, distributed to hospitals and doctors' offices, contained a section with dozens of references labeled "Radium Dangers -- Injurious Effects." Some of the references dated back to 1906.
Despite the availability of information on the hazards of radium, it was often seen as a scientific miracle with enormous curative powers. The "radium craze" in America, which began around 1903, familiarized the public with the word "radium." One historian said: "The spectacular properties of this element and its envisioned uses were heralded without restraint in newspapers, magazines and books and by lecturers, poets, novelists, choreographers, bartenders, society matrons, croupiers, physicians and the United States government." Stomach cancer could be cured, it was imagined, by drinking a radium concoction that bathed the affected parts in "liquid sunshine."10 One of the medical drinks sold over the counter until 1931, "Radithor," contained enough radium to kill hundreds or possibly thousands of unsuspecting health enthusiasts who drank it regularly for several years.11 An overview of newspaper and magazine articles on radium in the first decades of the 20th century found their tone strongly positive.12


Radithor, a miracle cure for -- and cause of -- cancer.
(Courtesy Argonne National Lab).

Even when hazards emerged in mainstream press coverage, the benefits usually outweighed the dangers. For instance, the death of French scientist J. Bergonie in November, 1924, provoked a spate of news articles extolling the "martyrs to science" who died experimenting with the element. The New York World counted 140 scientists who, like Bergonie, had given their lives for humanity. The sacrifice had been worthwhile, the newspaper said:
"Nowadays, tested precautions make the manipulation of radium or the use of x-rays as innocuous to both operator and patient as the pounding of a typewriter... The exploration has cost many lives and untold agonies, but the martyrs would undoubtedly be the first to assert that the gain in knowledge had been worth the price. Both discoveries are now thoroughly established as safe, healing agencies of the utmost value."13
Many scientists felt threatened by the idea that radium could cause, rather than cure, cancer. "If radium has unknown dangers, it might seriously injure the therapeutic use of radium," Charles Norris, chief medical examiner of New York, wrote Raymond Berry during Fryer's lawsuit.14 An ore agent and former partner in U.S. Radium also wrote to Berry: "Thousands in Germany have been taking radium salts, admixed with bicarbonate of soda, as a vital stimulant," he said. The bone afflictions of the "radium girls" was probably produced by the glue or another ingredient, but "radium could not produce the results ascribed to it."15
Tai hại của Radi
Các tài liệu khoa học và y tế có rất nhiều thông tin về các nguy hiểm của radium. Ngay cả một trong những ấn phẩm của riêng Mỹ của Radium, phân phối cho các bệnh viện và pḥng mạch bác sĩ, có một phần với hàng chục tài liệu tham khảo có gắn nhăn "Radium nguy hiểm -. Gây tổn hại ảnh hưởng" Một số tài liệu tham khảo ngày trở lại năm 1906.
Mặc dù đă có thông tin về các nguy hiểm của radium, nó thường được xem như là một phép lạ khoa học với quyền hạn rất lớn chữa bệnh. Các "radium cơn sốt" ở Mỹ, bắt đầu khoảng năm 1903, công chúng quen với từ "radium." Một sử gia cho biết: "Các tính chất ngoạn mục của yếu tố này và sử dụng của nó h́nh dung được báo trước mà không hạn chế trên các tờ báo, tạp chí và sách và bởi các giảng viên, nhà thơ, nhà văn, biên đạo múa, Bartenders, matrons xă hội, croupiers, bác sĩ và chính phủ Hoa Kỳ." ung thư dạ dày có thể được chữa khỏi, đó là tưởng tượng, bằng cách uống một concoction radium mà tắm cho các bộ phận bị ảnh hưởng trong 10 Một trong những thức uống y tế bán được hơn các truy cập "nắng lỏng." cho đến năm 1931, "Radithor," có chứa radium, đủ để giết chết hàng trăm, có thể hàng ngàn người đam mê sức khỏe không nghi ngờ người uống nó thường xuyên cho một số years.11 Tổng quan về các bài báo và tạp chí về radium trong những thập kỷ đầu tiên của thế kỷ 20 được t́m thấy giai điệu của họ mạnh mẽ positive.12

 
Radithor, một phép lạ chữa bệnh cho - và nguyên nhân của - ung thư.
(Ảnh Pḥng thí nghiệm Argonne National).

Ngay cả khi mối nguy hiểm xuất hiện ở báo chí chính thống, những lợi ích thường nặng hơn những nguy hiểm. Ví dụ, cái chết của nhà khoa học Pháp J. Bergonie trong tháng mười một, năm 1924, gây nên một loạt các bài báo tán dương các "liệt sĩ đối với khoa học" đă chết thử nghiệm với các phần tử. The New York giới tính 140 nhà khoa học, như Bergonie, đă cho cuộc sống của họ cho nhân loại. Sự hy sinh đă được đáng giá, tờ báo cho biết:
"Ngày nay, biện pháp đề pḥng thử nghiệm thực hiện các thao tác của radium hoặc sử dụng tia X như là vô thưởng vô phạt cho cả hai nhà điều hành và bệnh nhân như các đập của máy đánh chữ một ... Các thăm ḍ đă có rất nhiều chi phí cuộc sống và agonies chưa kể hết, nhưng các vị tử đạo chắc chắn sẽ là đầu tiên để khẳng định rằng có được kiến ​​thức đă được đáng giá Cả hai phát hiện hiện nay hoàn toàn thành lập như là an toàn, chữa bệnh cơ quan của giá trị tối đa.. "13
Nhiều nhà khoa học cảm thấy bị đe dọa bởi ư tưởng rằng radium có thể gây ra, hơn là chữa bệnh, bệnh ung thư. "Nếu radium có nguy hiểm không rơ, nó có thể làm tổn thương nghiêm trọng việc sử dụng điều trị của radium," Charles Norris, giám đốc y tế giám định của New York, đă viết Raymond Berry trong của Fryer lawsuit.14 Là đại lư quặng và đối tác cũ ở Mỹ Radium cũng đă viết cho Berry: "Hàng ngàn người ở Đức đă được dùng muối radium, admixed với bicarbonate của soda, là một chất kích thích quan trọng," ông nói. Các phiền năo xương của "cô gái radium" có lẽ là sản phẩm của keo hoặc thành phần khác, nhưng "radium không thể sản xuất các kết quả gán cho nó." 15
The Lawsuit
Although it meant flying in the face of some medical opinion, Grace Fryer decided to sue U.S. Radium, but it took her two years to find an attorney willing to take the case. On May 18, 1927, Raymond Berry, a young Newark attorney, took the case on contingency and filed a lawsuit in a New Jersey court on her behalf. Four other women with severe medical problems quickly joined the lawsuit. They were Edna Hussman, Katherine Schaub, and sisters Quinta McDonald and Albina Larice. Each asked for $250,000 in compensation for medical expenses and pain. The five eventually became known in newspaper articles carried in papers throughout the U.S. and Europe as "the Radium Girls."
The first legal hurdle was New Jersey's two-year statute of limitations. Berry contended that the statute applied from the moment the women learned about the source of their problems, not from the date they quit working for U.S. Radium. Berry alleged that U.S. Radium's misrepresentation of scientific opinion and campaign of misinformation was the reason that the women were not informed and did not take legal action within the statute of limitations.
While Berry and the company skirmished in court, medical examiners from New Jersey and New York continued to investigate the suspicious deaths of plant workers. Amelia Maggia, a former dial painter and sister of two of the Radium Girls, McDonald and Larice, died in 1922 from what was said to be syphilis and was buried in Rosemont Cemetery in Orange. She had been treated by a New York dentist, Joseph P. Knef, who had removed Maggia's decayed jawbone some months before she died. "Before Miss Maggia's death I became suspicious that she might be suffering from some occupational disease," Knef said. At first he suspected phosphorous, which produced the notorious "phossy jaw" necrosis common among match makers in the early 18th century. "I asked the radium people for the formula of their compound, but this was refused," Knef said. "After the girl's death so many other persons were sent to me with almost similar symptoms that I became more suspicious, and took up the study of radium with an expert."16 In 1924, Knef wrapped the jawbone in unexposed dental film for a week and then developed the film. He also checked the bone with an electroscope to confirm its radioactivity and then wrote a paper with the Essex County medical examiner identifying radium necrosis.17 In the words of a Newark, N.J., newspaper: "Dr. Knef then described how radium, hailed as a boon to mankind in treatment of cancer and other diseases, becomes a subtle death-dealing menace."
An autopsy could confirm Knef's findings, and after a formal request by the Maggia sisters and Raymond Berry, Amelia's body was exhumed on October 16, 1927. An investigation confirmed that her bones were highly radioactive. Clearly, Maggia had not died of syphilis, but of the new and mysterious necrosis that was also killing her sisters.
Các vụ kiện
Mặc dù nó có nghĩa là bay vào mặt của một số quan điểm y tế, Grace Fryer quyết định kiện Mỹ Radium, nhưng nó đă cho hai cô năm để t́m một luật sư sẵn sàng chấp nhận các trường hợp. Ngày 18 tháng năm, 1927, Raymond Berry, một luật sư trẻ Newark, lấy trường hợp về dự pḥng và đệ đơn kiện tại một ṭa án New Jersey thay mặt cô. Bốn phụ nữ khác với những vấn đề nghiêm trọng y tế nhanh chóng tham gia vào vụ kiện. Họ được Edna Hussman, Katherine Schaub, và chị em Quinta McDonald và Albina Larice. Mỗi yêu cầu bồi thường 250.000 USD trong chi phí y tế và đau đớn. Năm cuối cùng trở thành được biết đến trong các bài báo tiến hành vào các giấy tờ trên khắp nước Mỹ và châu Âu là "Girls Radium."
Các rào cản pháp lư đầu tiên được quy chế hai năm của New Jersey hiệu. Berry luận rằng thời hiệu áp dụng từ thời điểm người phụ nữ biết về nguồn gốc của vấn đề của họ, chứ không phải từ ngày bỏ làm việc cho Hoa Kỳ Radium. Berry cho rằng Hoa Kỳ của Radium tŕnh bày sai các ư kiến ​​khoa học và chiến dịch thông tin sai lạc là lư do mà các phụ nữ không được thông báo và không có hành động pháp lư trong thời hiệu.
Trong khi công ty Berry và chạm trán lẻ tẻ tại ṭa án, người giám định y khoa từ New Jersey và New York vẫn tiếp tục điều tra những cái chết đáng ngờ của các công nhân nhà máy. Amelia Maggia, một cựu quay số họa sĩ và em gái của hai trong số các cô bé Radium, McDonald và Larice, qua đời vào năm 1922 từ những ǵ được cho là bệnh giang mai và được chôn cất tại nghĩa trang ở Orange Rosemont. Cô đă được điều trị bởi một bác sĩ nha khoa New York, Joseph P. Knef, người đă loại bỏ xương hàm bị phân ră của Maggia vài tháng trước khi cô qua đời. "Trước khi chết cô Maggia của tôi trở nên nghi ngờ rằng cô có thể mắc một số bệnh nghề nghiệp," Knef nói. Lúc đầu ông nghi ngờ phốt pho, trong đó sản xuất các "hàm phossy" khét tiếng hoại tử phổ biến giữa các nhà hoạch định phù hợp trong thế kỷ 18. "Tôi đă hỏi những người radium cho công thức của hợp chất của họ, nhưng điều này bị từ chối," Knef nói. "Sau cái chết của cô gái để nhiều người khác đă được gửi đến cho tôi với các triệu chứng gần như tương tự mà tôi đă trở nên đáng ngờ, và đưa lên các nghiên cứu radium với một chuyên gia." 16 Năm 1924, Knef bọc xương hàm trong bộ phim nha khoa chưa phơi sáng trong một tuần và sau đó phát triển các bộ phim. Ông cũng kiểm tra xương với electroscope một để xác nhận phóng xạ của nó và sau đó đă viết một bài báo với các giám khảo Essex County y tế xác định radium necrosis.17 Theo lời của một tờ báo Newark, NJ,: "Tiến sĩ Knef sau đó được mô tả như thế nào radium, ca ngợi là một lợi ích cho nhân loại trong điều trị ung thư và các bệnh khác, trở thành một cái chết kinh doanh uy hiếp tinh tế. "
Khám nghiệm tử thi có thể xác nhận kết quả Knef, và sau một yêu cầu chính thức của các chị em Maggia và Raymond Berry, Amelia của cơ thể đă được khai quật vào ngày 16 tháng 10 1927. Một cuộc điều tra đă xác nhận rằng xương của bà được tính phóng xạ cao. Rơ ràng, Maggia đă không chết v́ bệnh giang mai, nhưng trong những hoại tử mới và bí ẩn đó cũng giết chết chị em cô.
The Media Coverage
Only after the case of the New Jersey women was legitimized in a courtroom setting -- a formal structure for news gathering -- did the larger media outlets pick up the story. And they did so with a mix of sensationalism and muckraking, accelerating the issue. In the fall of 1927, an enterprising Star Eagle reporter found that U.S. Radium had reached out-of-court settlements with the families of other radium workers in 1926, paying a total of $13,000 in three cases.18
Legal maneuvers filled 1927, and the medical condition of the five women worsened considerably. The two sisters were bedridden, and Grace Fryer had lost all of her teeth and could not sit up without the use of a back brace, much less walk. When the first court hearing came up January 11, 1928, the women could not raise their arms to take the oath. All five of the "Radium Girls" were dying.
"When pretty Grace Fryer took the witness stand, she said her health had been good until after she had been employed at the radium plant," one news account said. Fryer and the others bravely tried to keep smiling, but friends and spectators in the courtroom wept. Edna Hussman told the court about the financial troubles the medical bills were causing: "I cannot even keep my little home, our bungalow," she said. "I know I will not live much longer, for now I cannot sleep at night for the pains." She was content, however, because her children would be cared for by relatives.19
The news media suddenly found the story irresistible. Headlines included: "Woman Awaiting Death Tells How Radium Poison Slowly, Painfully Kills"20 and "Would You Die for Science? Some Would."21 The newspapers followed the twists and turns in the case, particularly the suffering of the women, the disappearing hope for a cure and the company's defense. One of the macabre fascinations with the "Radium Girls" story was how -- assuming the women won the lawsuit -- one might spend a quarter million dollars with only a year to live. One enterprising newspaper asked 10 randomly selected women what they would do. Most of the responses involved spending sprees and charity donations.22
By April, the women were not physically or mentally able to attend a second hearing in court. Their attorney was caustic: "When you have heard that you are going to die, that there is no hope -- and every newspaper you pick up prints what really amounts to your obituary -- there is nothing else," Berry said.23
French scientist Marie Curie, the discoverer of radium, read about the case and told papers in her home country that she had never heard of anything like it, "not even in wartime when countless factories were employed in work dealing with radium." French radium workers used small sticks with cotton wadding rather than paintbrushes, she said. Although the five New Jersey women could eat raw liver to help counteract the anemia-like effects of radiation sickness, they should not hope for a cure for radium poisoning. "I would be only too happy to give any aid that I could," Curie said. However, "there is absolutely no means of destroying the substance once it enters the human body."24 A local newspaper said Madame Curie had "affirmed the doom already sounded by leading medical authorities who have examined the girls." The predictable reaction, the paper said, was that "some of the victims were prostrated with grief last night when they received the news."25
Curie heard about the reaction and, on June 4, said: "I am not a doctor, so I cannot venture an opinion on whether the New Jersey girls will die. But from newspaper descriptions of the manner in which they worked, I think it imperative to change the method of using radium."26 Curie herself died of radium poisoning in 1934.
Time was running out, and Berry, Wiley, Hamilton and others had long been concerned that legal maneuvering would delay justice until well after the women were dead. As anticipated, U.S. Radium did not hesitate to use delaying tactics. After the hearing on April 25, 1928, the Chancery court judge adjourned the case until September despite Berry's strenuous objections. Berry reminded the judge that the women were dying, and might not live until September. Berry also found lawyers with cases scheduled in less than a month who were willing to take a September court date to give the "Radium Girls" their day in court. But U.S. Radium attorneys said that their own witnesses would not be available as many were going to Europe for the summer on vacation, and the judge insisted on continuing the case until September.
Các Bảo hiểm Media
Chỉ sau khi trường hợp của phụ nữ New Jersey đă được hợp pháp hoá trong một khung cảnh pḥng xử án - một cơ cấu chính thức cho việc thu thập tin tức - đă làm các phương tiện truyền thông lớn nhận các câu chuyện. Và họ đă làm như vậy với một kết hợp của giật gân và muckraking, thúc đẩy vấn đề này. Vào mùa thu năm 1927, một phóng viên Eagle Star enterprising thấy rằng Hoa Kỳ đă đạt Radium ngoài ṭa án khu định cư với gia đ́nh các công nhân radium khác vào năm 1926, trả tiền tổng cộng là $ 13.000 trong ba cases.18
Pháp lư đầy cơ động năm 1927, và các điều kiện y tế của năm phụ nữ xấu đi đáng kể. Hai chị em đă nằm liệt giường, và Grace Fryer đă mất tất cả răng của ḿnh và không thể ngồi lên mà không có việc sử dụng một đôi trở lại, đi bộ ít hơn nhiều. Khi phiên ṭa đầu tiên đă đưa ra ngày 11 tháng một năm 1928, phụ nữ không thể nâng cánh tay của ḿnh để có những lời tuyên thệ. Tất cả năm của "Radium Girls" đă chết.
"Khi khá Grace Fryer đă đứng chứng kiến, bà cho biết sức khỏe của bà đă được tốt đẹp cho đến sau khi cô đă được làm việc tại nhà máy radium," một trong những tin tức tài khoản cho biết. Fryer và những người khác dũng cảm đă cố gắng giữ nụ cười, nhưng bạn bè và khán giả tại pḥng xử án khóc. Edna Hussman nói với ṭa án về những khó khăn tài chính các hóa đơn y tế đă gây ra: "Tôi không thể giữ cho căn nhà nhỏ của tôi, ngôi nhà gỗ của chúng tôi," cô nói. "Tôi biết tôi sẽ không sống lâu hơn nữa, bây giờ tôi không thể ngủ vào ban đêm cho những cơn đau." Cô đă được nội dung, tuy nhiên, v́ bà con sẽ được chăm sóc bởi relatives.19
Các phương tiện thông tin bất ngờ t́m thấy những câu chuyện không thể cưỡng lại. Tiêu đề bao gồm: "Người phụ nữ Đang chờ chết Nói thế nào Radium Poison Dần dần, đau đớn chết" 20 và "Bạn sẽ Die Khoa học Một số sẽ.?" 21 Các tờ theo xoắn và lần lượt trong các trường hợp, đặc biệt là đau khổ của phụ nữ, sự biến mất hy vọng cho một chữa bệnh và bảo vệ của công ty. Một trong những fascinations rùng rợn với "Radium Girls" câu chuyện là như thế nào - giả sử những người phụ nữ đă thắng vụ kiện - một người có thể chi tiêu một triệu đô la với quư một năm chỉ để sống. Một tờ báo dám yêu cầu 10 phụ nữ lựa chọn ngẫu nhiên những ǵ họ sẽ làm ǵ. Hầu hết các phản ứng liên quan đến chi tiêu và tổ chức từ thiện sprees donations.22
Của tháng tư, những người phụ nữ không thể chất hoặc tinh thần có thể tham dự một buổi điều trần thứ hai tại ṭa án. luật sư của họ là ăn da: "Khi bạn có nghe nói rằng bạn sẽ chết, rằng không có hy vọng - và tất cả các tờ báo bạn nhận in những ǵ thực sự số tiền để cáo phó của bạn - không có ǵ khác," Berry said.23
Nhà khoa học Pháp Marie Curie, người phát hiện ra radi, đọc về vụ việc và nói với các giấy tờ ở quê nhà với cô ấy rằng cô đă không bao giờ nghe nói về bất cứ điều ǵ giống như nó, "không ngay cả trong thời chiến khi vô số nhà máy đă được sử dụng trong việc đối phó với radium." công nhân Pháp được sử dụng radium gậy nhỏ với tấm lót bông hơn là cọ vẽ, cô nói. Mặc dù trong năm New Jersey phụ nữ có thể ăn gan nguyên để giúp chống lại những tác động thiếu máu giống như của bệnh bức xạ, họ không nên hy vọng cho một chữa bệnh cho ngộ độc radium. "Tôi sẽ chỉ quá hạnh phúc để cho bất kỳ trợ giúp mà tôi có thể," Curie nói. Tuy nhiên, "có hoàn toàn không có nghĩa là phá hủy các chất khi nó đi vào cơ thể con người." 24 Một tờ báo địa phương cho biết Bà Curie đă "khẳng định sự diệt vong hàng đầu đă được nghe các cơ quan y tế đă kiểm tra các cô gái." Các phản ứng dự đoán, giấy nói, là "một số các nạn nhân là lễ lạy với đau buồn đêm qua khi họ nhận được tin." 25
Curie nghe nói về phản ứng và, vào ngày 4, cho biết:. "Tôi không phải là một bác sĩ, v́ vậy tôi không thể mạo hiểm một ư kiến ​​vào việc New Jersey cô gái sẽ chết Nhưng từ mô tả tờ báo của cách thức mà họ làm việc, tôi nghĩ rằng nó bắt buộc phải thay đổi phương thức sử dụng radium "26 Curie ḿnh chết v́ ngộ độc radium năm 1934..
Thời gian đă chạy ra ngoài, và Berry, Wiley, Hamilton và những người khác từ lâu đă lo ngại rằng luật pháp vận động sẽ chậm trễ công lư cho đến khi sau khi người phụ nữ đă chết. Dự kiến, Mỹ Radium đă không ngần ngại sử dụng chiến thuật tŕ hoăn. Sau buổi điều trần vào ngày 25 Tháng Tư 1928, các thẩm phán ṭa án Chancery hoăn trường hợp bất chấp sự phản đối cho đến tháng Chín vất vả của Berry. Berry đă nhắc nhở các thẩm phán rằng các phụ nữ đă chết, và không thể sống cho đến tháng Chín. Berry cũng được t́m thấy luật sư với trường hợp dự kiến ​​trong ṿng chưa đầy một tháng những người đă sẵn sàng để có một ngày ra ṭa Tháng chín để cung cấp cho các "Radium Girls" ngày của họ tại ṭa án. Nhưng luật sư Mỹ Radium nói rằng các nhân chứng của họ sẽ không có sẵn như nhiều người đă đi đến châu Âu cho mùa hè đi nghỉ, và quan ṭa nhấn mạnh về tiếp tục vụ án cho đến khi tháng Chín.
 

Walter Lippmann and the New York Press


Walter Lippmann, editor of
the New York World newspaper.


The blizzard of publicity surrounding the case worried some medical consultants. "Can you get the [newspapers] to agree to keep the women out of the paper henceforth?" one doctor wrote Berry. "We all agreed that this should be done and that the publicity has had a bad effect on the patients. One was quoted as seeing her body glow as she stood before a mirror..."27 Another doctor wrote: "I would certainly not like to have anything the matter with me and be told every few weeks that I was going to die... Surely you realize what the psychological effect of that would be."28 Berry protested: "I am absolutely unconnected, in any way, with newspaper articles which are published. I have endeavored to discourage publicity..."29
In spite of the general disdain for the press on the part of the plaintiffs, a moment arrived in the case when the "Radium Girls" needed a champion. Their physical condition was deteriorating and their financial situation was pitiful. Time was running out. Alice Hamilton had carefully laid out a strategy in the previous months with the editor of one of the nation's most powerful newspapers of the time, the New York World. An avowedly liberal newspaper founded by Joseph Pulitzer, the World championed public health causes as part of its mission to "never lack sympathy with the poor [and] always remain devoted to the public welfare."30 Hamilton's long-time friend was World editor Walter Lippmann; he had already worked with Hamilton, ensuring that coverage of the Ethyl leaded gasoline controversy in 1925 included both sides of the story, including large amounts of copy from university scientists critical of Standard Oil.31
Hamilton had written to Lippmann in 1927 as she formulated strategy. "There is a situation at present which seems to me to be in need of the sort of help which the World gave in the tetra-ethyl affair," Hamilton wrote.32 She got a response. Lippmann wrote to Berry, "Dr. Hamilton has asked The World to interest itself in this case and has told me that you have the necessary documents. I should appreciate it if you could let me see them."33 When the judge continued the case until September, Lippmann stepped out of his normally cool and sober editorial pulpit. This, he said in a May 10, 1928 editorial, was a "damnable travesty of justice... There is no possible excuse for such a delay. The women are dying. If ever a case called for prompt adjudication, it is the case of five crippled women who are fighting for a few miserable dollars to ease their last days on earth..."34
At this point, Frederick B. Flynn, the Columbia University consultant for U.S. Radium, called a press conference and proclaimed that the women could survive and that he found no radioactivity in his tests. Berry refused to comment, saying he would "prefer to try the case in court."35 Lippmann was furious. "To dispute whether they can live four months or four years while lawyers wrangle over technicalities is to make the case more stupendously horrible than ever. The whole thing becomes a legal nightmare when in order to obtain justice five women have to go to court and prove that they are dying while lawyers and experts on the other side to go the newspapers to prove that they may live somewhat longer." Noting that it was U.S. Radium that was holding up proceedings, Lippmann said: "This is a heartless proceeding. It is unmanly, unjust and cruel. This is a case which calls not for fine-spun litigation but for simple, quick, direct justice."36
Lippmann's editorials, Berry's maneuverings, the behind-the-scenes public relations work of Hamilton and others, and the accumulating outrage as represented in headlines convinced the New Jersey court system, and a trial was rescheduled for early June 1928.
Thousands of sympathy letters and quack remedies arrived at the women's homes and the office of their attorney. Inject tannin, said one. Drink Venecine health juice, said another. Drink "mazoon," an old world cure-all, said a third, but the author did not include the recipe for the potion. The New York Graphic wrote to offer the services of the famous nature healer Bernarr MacFadden in exchange for publicity rights. "Since the medical doctors have given you up, you have nothing to lose and much to again by trying natural methods... Of course, we would expect you to be willing to cooperate with us to the fullest extent and to allow us to give full publicity to the case."37
The Settlement and Its Aftermath
With Lippmann and the newspapers outraged and the legal system shifting in favor of the victims, pressure to settle the case built on U.S. Radium. In early June, a federal judge volunteered to mediate the dispute and help reach an out-of-court settlement. Days before the case was to go to trial, Berry and the five "Radium Girls" agreed that each would receive $10,000 and a $600 per year annuity while they lived, and that all medical and legal expenses incurred would also be paid by the company. The agreement also stipulated payment for all future medical expenses, which would be determined by an impartial panel of physicians.
Berry was not entirely happy with the settlement, feeling that "the corporation gets a great advantage," although he knew that the women's situation had grown desperate. He was also skeptical of the mediator, U.S. District Court Judge William Clark. "He is, I am sure, a very honorable man and genuinely interested in social problems," but he is "a man whose circumstances in life place him in the employer's camp." Berry was informed that Judge Clark was a stockholder in the U.S. Radium Corporation.38
Walter Lippmann và New York
 

Walter Lippmann, biên tập viên
New York báo giới.


Các trận băo tuyết công khai xung quanh các trường hợp lo lắng một số chuyên gia tư vấn y tế. "Bạn có thể nhận được [báo] để đồng ư để giữ cho các phụ nữ trong bài báo từ nay trở đi?" một bác sĩ đă viết Berry. ". Chúng ta đều đồng ư rằng điều này nên được thực hiện và công khai đă có ảnh hưởng xấu đến các bệnh nhân Một đă được trích dẫn như là ánh sáng nh́n thấy cơ thể của ḿnh khi cô đứng trước gương ..." 27 Một bác sĩ đă viết: "Tôi sẽ chắc chắn không phải muốn có bất cứ điều ǵ các vấn đề với tôi và được cho biết vài tuần là tôi sẽ chết ... Chắc chắn bạn nhận ra những ǵ các hiệu ứng tâm lư đó sẽ là "28 Berry phản đối:". Tôi hoàn toàn không có liên quan, trong bất kỳ cách nào, với các bài báo được công bố. Tôi đă cố gắng để ngăn cản công khai ... "29
Mặc dù có thái độ khinh thị nói chung cho báo chí trên một phần của nguyên đơn, một thời điểm đă đến trong trường hợp khi "Radium Girls" cần một nhà vô địch. điều kiện thể chất của họ là xấu đi t́nh h́nh tài chính của họ là đáng thương. Thời gian đă chạy ra ngoài. Alice Hamilton đă cẩn thận đặt ra một chiến lược trong những tháng trước đó với biên tập viên của một trong những tờ báo mạnh nhất của thời gian, tờ New York World. Một tờ báo hiển nhiên tự do thành lập bởi Joseph Pulitzer, thế giới đấu tranh cho nguyên nhân y tế công cộng như là một phần của sứ mệnh của nó đến 30 người bạn lâu năm của Hamilton "thông cảm không bao giờ với người nghèo [và] luôn luôn vẫn dành cho các phúc lợi công cộng." Đă được thế giới biên tập viên Walter Lippmann, ông đă làm việc với Hamilton, đảm bảo phủ sóng của những tranh căi Ethyl xăng pha ch́ vào năm 1925 bao gồm cả hai mặt của câu chuyện, bao gồm số lượng lớn bản sao từ các nhà khoa học trường đại học quan trọng của tiêu chuẩn Oil.31
Hamilton đă có văn bản cho Lippmann vào năm 1927 khi cô xây dựng chiến lược. "Có một t́nh h́nh hiện nay có vẻ như với tôi là cần nhận các loại trợ giúp mà thế giới đă vào vụ tetra-ethyl," Hamilton wrote.32 Cô ấy có một phản ứng. Lippmann viết cho Berry, "Tiến sĩ Hamilton đă yêu cầu Thế giới để quan tâm chính trong trường hợp này và đă nói với tôi rằng bạn có các tài liệu cần thiết tôi nên. Đánh giá cao nếu bạn có thể cho tôi xem." 33 Khi các thẩm phán tiếp tục các trường hợp cho đến khi chín, Lippmann bước ra khỏi bục giảng bài xă luận thường mát và tỉnh táo của ḿnh. Điều này, ông nói trong một bài xă luận năm 1928 10 tháng, là một "đáng tội tṛ hề công lư ... Không có lư do ǵ có thể cho sự chậm trễ như một người phụ nữ đang chết.. Nếu trường hợp một bao giờ kêu gọi xét xử nhanh chóng, đó là trường hợp của năm phụ nữ làm tê liệt những người đang đấu tranh cho một đô la để giảm bớt đau khổ vài ngày cuối cùng của họ trên trái đất ... "34
Tại thời điểm này, Frederick B. Flynn, các chuyên gia tư vấn cho trường Đại học Columbia Hoa Kỳ Radium, được gọi là một cuộc họp báo và tuyên bố rằng phụ nữ có thể sống sót và rằng ông thấy không có phóng xạ trong các thử nghiệm của ḿnh. Berry từ chối b́nh luận, nói rằng ông sẽ 35 Lippmann đă rất tức giận "thích thử các trường hợp tại ṭa án.". "Để tranh chấp cho dù họ có thể sống bốn tháng hoặc bốn năm trong khi luật sư wrangle qua tiết kỹ thuật là làm cho nhiều trường hợp stupendously khủng khiếp hơn bao giờ hết. Toàn bộ điều trở thành một cơn ác mộng của pháp luật khi để có được công lư năm phụ nữ phải ra ṭa và chứng minh rằng họ đang chết dần trong khi luật sư và các chuyên gia ở phía bên kia để đi báo chí để chứng minh rằng họ có thể sống dài hơn một chút. " Cần chú ư rằng đó là Radium Mỹ đă được tổ chức lên thủ tục tố tụng, Lippmann nói: "Đây là một tiến tŕnh nhẫn tâm là không có tánh tốt, bất công và tàn bạo này là một trường hợp mà các cuộc gọi không cho tranh chấp kéo thành sợi mỹ nhưng đơn giản, nhanh chóng công lư trực tiếp,.. "36.
Lippmann của bài xă luận, Berry maneuverings, các hậu trường công việc quan hệ của Hamilton và những người khác, và sự phẫn nộ của tích lũy như là đại diện trong các tiêu đề tin chắc rằng hệ thống ṭa án bang New Jersey, và thử nghiệm một lần dời lại vào đầu tháng 6 1928.
Hàng ngàn lá thư cảm thông và lang băm biện pháp khắc phục đến nhà của phụ nữ và văn pḥng của luật sư của họ. Tiêm tannin, nói một. Uống nước trái cây sức khỏe Venecine, nói khác. Uống "mazoon," một thế giới cũ chữa bệnh-tất cả, nói một phần ba, nhưng tác giả không bao gồm các công thức cho các lọ thuốc. The New York Graphic đă viết để cung cấp các dịch vụ về tính chất chữa lành nổi tiếng Bernarr MacFadden để đổi lấy quyền công khai. "Kể từ khi các bác sĩ y tế đă đưa cho bạn lên, bạn không có ǵ để mất và nhiều lần nữa bằng cách thử phương pháp tự nhiên ... Tất nhiên, chúng tôi sẽ mong đợi bạn sẽ được sẵn sàng hợp tác với chúng tôi đến mức tối đa và cho phép chúng tôi để cung cấp cho đầy đủ công khai vụ án "37.
Giải quyết và hậu của nó
Với Lippmann và các tờ báo xúc phạm và hệ thống pháp lư thay đổi trong lợi của các nạn nhân, áp lực giải quyết các trường hợp xây dựng trên Radium Mỹ. Vào đầu tháng Sáu, một thẩm phán liên bang đă t́nh nguyện để ḥa giải các tranh chấp và giúp đạt được ngoài ṭa án giải quyết. Ngày trước khi vụ án đă được đi thử, Berry và năm "Radium Girls" đồng ư rằng mỗi người sẽ nhận được $ 10.000 và một $ 600 cho mỗi niên kim năm trong khi họ sống, và rằng tất cả các chi phí y tế và pháp lư phát sinh cũng sẽ được thanh toán của công ty. Thoả thuận này cũng quy định thanh toán cho tất cả các chi phí y tế trong tương lai, mà sẽ được xác định bởi một bảng điều khiển vô tư của bác sĩ.
Berry không hoàn toàn hài ḷng với giải quyết, cảm giác rằng "công ty nhận được một lợi thế lớn," mặc dù ông biết rằng t́nh h́nh của phụ nữ đă trưởng thành tuyệt vọng. Ông cũng nghi ngờ của người ḥa giải, Thẩm phán Ṭa án quận của Hoa Kỳ William Clark. "Ông ấy là, tôi chắc chắn, một người đàn ông rất vinh dự và thực sự quan tâm đến vấn đề xă hội," nhưng ông là "một người đàn ông có hoàn cảnh trong cuộc sống nơi ông trong trại của chủ nhân." Berry đă được thông báo rằng Thẩm phán Clark là một cổ đông trong Corporation Radium Mỹ .38

 
Meanwhile, the national president of the Consumers League, Florence Kelly, wrote to Alice Hamilton saying she was "haunted" by the "cold blooded murder in industry" that was taking place in the radium case. Kelly led other state chapters of the Consumers League in checking other radium dial plants, including those in Pennsylvania and Illinois.
Along with investigating other plants, Kelly and Hamilton agreed that another step needed to be taken. In a meeting in New York City, the medical examiners for New York and New Jersey sat down with Hamilton, Kelly and Berry. The group agreed on a strategy for proposing a general conference on radium factory safety standards to Surgeon General Hugh Cumming of the U.S. Public Health Service. The medical examiners signed a letter proposing the conference, and the New York World supported it editorially. Kelly and her colleague, Josephine Goldmark, visited Lippmann and Goldmark wrote this account of the meeting:39
"The day we visited him in his small office high up in the dome of the old World building was not wholly propitious for detailing our plans. The political campaign of 1928 was in full swing and just at the moment when we reached his office, Mr. Lippmann, as I recollect it, was receiving the first wires from the Democratic National Convention in Chicago. He listened to us with interest, nevertheless, and promised his full aid as soon as the letter to the surgeon general had been sent. But he counseled delay... [as Kelly put it] Lippmann agreed to help us in every way possible, but warned us that we should injure our case if we attempted to present it publicly before July 4th, after the close of the second presidential convention."40
All agreed to wait for Hamilton's signal, and Hamilton and Lippmann stayed in close touch during those weeks in July 1928. On July 16, as the letter went out, Lippmann wrote in an editorial: "In many aspects the disease is surrounded by mystery which only an expert, impartial and national agency can remove... clearly this is a task for the Public Health Service."41
Other endorsements followed, including one from Mrs. Franklin D. Roosevelt, a board member with Hamilton on the National Consumers League. Surgeon General Cumming agreed to the conference and called interested parties together on December 20, 1928.
The conference agreed that two committees should be set up: one to investigate existing conditions and a second to recommend the best known means of protection for workers. A Public Health Service official, James P. Leake, commended the Consumers League and others who had worked on behalf of public health and worker safety. "By focusing public attention on some of these horrible examples," Leake said, "the broader problems of disease prevention... can be greatly reduced. It was so in the tetra-ethyl lead work." He added: "The martyrdom of a few may save many."42

Trong khi đó, chủ tịch quốc gia của Liên đoàn Người tiêu dùng, Florence Kelly, đă viết cho Alice Hamilton nói rằng cô đă "ám ảnh" bởi "giết người máu lạnh trong công nghiệp" đă được diễn ra trong trường hợp radium. Kelly dẫn chương nhà nước khác của Liên đoàn Người tiêu dùng trong việc kiểm tra các nhà máy radium quay số khác, bao gồm cả những người ở Pennsylvania và Illinois.
Cùng với việc điều tra các nhà máy khác, Kelly và Hamilton đă đồng ư rằng một bước cần thiết để được thực hiện. Trong một cuộc họp ở New York City, người kiểm tra y tế cho New York và New Jersey ngồi xuống với Hamilton, Kelly và Berry. Nhóm đă nhất trí về một chiến lược để đề xuất một hội nghị chung về các tiêu chuẩn an toàn nhà máy radium Surgeon General Hugh Cumming của Dịch vụ Y tế Công cộng Mỹ. Các giám định y khoa đă kư một lá thư đề nghị hội nghị, và New York Thế giới tin chỉ được hỗ trợ nó. Kelly và các đồng nghiệp của cô, Josephine Goldmark, truy cập Lippmann và Goldmark viết này tài khoản của cuộc họp: 39
"Những ngày chúng tôi đến thăm ông tại văn pḥng của ḿnh cao trên mái ṿm của ṭa nhà thế giới cũ đă không hoàn toàn thuận lợi cho các chi tiết kế hoạch của chúng tôi. Cuộc vận động chính trị năm 1928 là trong swing đầy đủ và chỉ cần ở thời điểm khi chúng tôi đến văn pḥng của ông, ông Lippmann,. khi tôi nhớ lại nó, đă nhận được dây đầu tiên của đảng Dân chủ Quốc gia Công ước Chicago Ông lắng nghe. với chúng tôi với lăi suất, tuy nhiên, và hứa sẽ viện trợ đầy đủ của ḿnh ngay sau khi các bức thư gửi cho các bác sĩ phẫu thuật nói chung đă được gửi đi. Nhưng ông tư vấn chậm trễ ... [như Kelly đặt nó] Lippmann đă đồng ư để giúp chúng tôi bằng mọi cách có thể, nhưng cảnh báo chúng ta rằng chúng ta nên làm tổn thương vụ của chúng tôi nếu chúng tôi cố gắng để tŕnh bày nó công khai trước ngày 04 Tháng Bảy, sau khi kết thúc hội nghị tổng thống thứ hai. "40
Tất cả đă đồng ư chờ đợi tín hiệu của Hamilton, và Hamilton và Lippmann ở lại trong liên lạc chặt chẽ trong các tuần trong tháng bảy năm 1928. Ngày 16 tháng 7, như các bức thư đă đi ra ngoài, Lippmann đă viết trong bài xă luận: "Trong nhiều khía cạnh căn bệnh này được bao quanh bởi bí ẩn mà chỉ có một chuyên gia, vô tư và cơ quan quốc gia có thể loại bỏ ... rơ ràng đây là một nhiệm vụ cho các dịch vụ y tế công cộng "41.
xác nhận khác theo sau, trong đó có một từ bà Franklin D. Roosevelt, một thành viên hội đồng quản trị với Hamilton trên Người tiêu dùng quốc gia League. Tổng Cumming bác sĩ phẫu thuật đă đồng ư hội nghị và các bên quan tâm được gọi là cùng nhau về ngày 20 tháng 12 năm 1928.
Hội nghị nhất trí rằng hai ủy ban phải được thiết lập: một để điều tra điều kiện hiện tại và một lần thứ hai giới thiệu tốt nhất có nghĩa là biết bảo vệ cho công nhân. Một dịch vụ Y tế Công cộng chính thức, James P. Leake, khen thưởng League Người tiêu dùng và những người đă làm việc thay mặt cho y tế công cộng và an toàn lao động. "Bằng cách tập trung sự chú ư của công chúng về một số trong những ví dụ khủng khiếp," Leake nói, "những vấn đề rộng hơn về pḥng chống dịch bệnh ... có thể được giảm rất nhiều Nó đă được như vậy trong công tác dẫn tetra-ethyl.." Ông nói thêm: "Việc tử đạo của một số ít có thể tiết kiệm rất nhiều." 42
CONCLUSION
The five "Radium Girls" died in the 1920s and 1930s. Their sad fate was sealed when they dipped paintbrushes into radium paint and sharpened the bristles with their mouths. There was a resistance to warnings about the dangers of radium in society -- highlighting the importance in the relationship between ideas and social structure. In addition, radium was seen as part of the arena of science and medicine and as such enjoyed a certain legitimacy that made it almost beyond criticism. Science was seen as having all the answers, and people were reluctant to question it. It was not until Lippmann and other mainstream media outlets became involved in the story -- and that involvement was accelerated by the legitimation of the legal system -- that the Radium Girls finally settled their lawsuit, albeit for $10,000-plus, much less than the $250,000 they had hoped to receive.
The Consumers League and the news media as represented by Lippmann may have served the democratic process. Other dial painters from the era survived, and those who worked at radium paint factories in later years were better protected. Goldmark said, "The hazards of another lethal industrial poison were overcome, and the democratic process of government by informed public opinion was again justified."43 The newspapers, with their preference for dramatic events, also served up the victims as part of a daily fare of murder, mayhem and monstrosities. There exists an interesting parallel to the investigative journalism of later in the century. In the book Journalism of Outrage, the authors note a ̉coalition buildingÓ process between journalists and government officials and/or interest groups in the 1980s.44 In one case, journalists from a Philadelphia newspaper coordinated their efforts with Congressional staff from the very beginning of a project. The interactive nature of the process in the 1920s was evident when Walter Lippmann and Alice Hamilton used each other for their own ends. LippmannƠs newspaper was considered ̉liberalÓ and catered to a working class audience, which would appreciate a story like the Radium Girls; Hamilton needed Lippmann and other journalists to meet her goals, including public awareness of workers' safety issues.
KẾT LUẬN
Năm "Radium Girls" đă chết trong những năm 1920 và 1930. số phận đáng buồn của họ đă được niêm phong khi họ nhúng cọ vẽ vào sơn mài nhọn radium và các lông bàn chải với miệng. Có một sự đề kháng với các cảnh báo về sự nguy hiểm của radium trong xă hội - nêu bật tầm quan trọng trong quan hệ giữa ư tưởng và cấu trúc xă hội. Ngoài ra, radium được xem như là một phần của lĩnh vực khoa học và y học và như vậy đă có được một hợp pháp nhất định làm cho nó gần như vượt ra ngoài những lời chỉ trích. Khoa học đă được coi là có tất cả các câu trả lời, và người đă miễn cưỡng cho câu hỏi đó. Chỉ đến khi Lippmann và phương tiện truyền thông chính thống cửa hàng khác đă tham gia vào câu chuyện - và sự tham gia đă được tăng tốc bằng cách hợp pháp của hệ thống pháp luật - mà các cô bé cuối cùng cũng Radium kiện, mặc dù với $ 10.000 cộng thêm, ít hơn nhiều hơn $ 250,000 họ đă hy vọng nhận được.
Các League Người tiêu dùng và giới truyền thông như là đại diện của Lippmann có thể đă phục vụ quá tŕnh dân chủ. quay số họa sĩ khác từ thời đại đă sống sót, và những người làm việc tại nhà máy sơn radium trong những năm sau này đă được bảo vệ tốt hơn. Goldmark nói, "Các mối nguy hiểm của chất độc công nghiệp khác gây chết người đă được khắc phục, và quá tŕnh dân chủ của chính phủ bằng cách thông báo ư kiến ​​công chúng một lần nữa lại hợp lư." 43: báo chí, với ưu tiên của họ cho các sự kiện kịch tính, cũng phục vụ lên các nạn nhân như là một phần của một hàng ngày giá vé của t́nh trạng lộn xộn, giết người và monstrosities. Có một tồn tại song song thú vị để các báo chí điều tra về sau này trong thế kỷ này. Trong cuốn sách của Outrage Báo chí, các tác giả lưu ư một ̉coalition buildingÓ quá tŕnh giữa các nhà báo và quan chức chính phủ và / hoặc các nhóm lợi ích trong 1980s.44 Trong một trường hợp, các nhà báo của một tờ báo Philadelphia phối hợp nỗ lực của họ với các nhân viên Quốc hội từ đầu của một dự án. Bản chất tương tác của các quá tŕnh trong những năm 1920 đă được rơ ràng khi Walter Lippmann và Alice Hamilton được sử dụng mỗi khác để kết thúc của riêng ḿnh. LippmannƠs tờ báo được coi là ̉liberalÓ và phục vụ cho một đối tượng tầng lớp lao động, trong đó sẽ đánh giá cao một câu chuyện như Girls Radium; Hamilton cần Lippmann và các nhà báo khác để đáp ứng mục tiêu của ḿnh, bao gồm nhận thức về vấn đề an toàn lao động.
Footnotes
1 Florence L. Pfalzgray, "Radium Victim Battles Death With Courage," Orange, N.J. Daily Courier, April 30, 1928: 1.
2 Affidavit of Grace Fryer, Fryer et al. v. U.S. Radium Corp., July 6, 1927; Also, testimony of Grace Fryer, Fryer et al. v. U.S. Radium, January 11, 1928. Records of the National Consumers League, Raymond H. Berry files, Manuscript Division, Library of Congress, Washington, D.C.
3 Josephine Goldmark, Impatient Crusader: Florence Kelly's Life Story (Westport, Connecticut: Greenwood Press, 1953): 51.
4 See "Blame Odd Deaths on Mesothorium," New York World, June 21, 1925: 3.
5 Josiah Stryker to Cecil Drinker, June 20, 1925, Records of the National Consumers League, Raymond H. Berry files, Manuscript Division, Library of Congress, Washington, D.C.
6Arthur Roeder to Katherine Wiley, January 26, 1925, Records of the National Consumers League, Raymond H. Berry files, Manuscript Division, Library of Congress, Washington, D.C.
7 Alice Hamilton to Cecil Drinker, April 4, 1925, Records of the National Consumers League, Raymond H. Berry files, Manuscript Division, Library of Congress, Washington, D.C.
8 Frederick Hoffman, "Radium (mesothorium) Necrosis," Journal of the American Medical Association, (September 26, 1925): 961. The first paper to identify radium necrosis was that of Theodore Blum, "Osteomyelitis of the Mandible and Maxilla,' Journal of the American Dental Association, (September 1924): 802.
9 William B. Castle, Katherine R. Drinker, and Cecil K. Drinker, "Necrosis of the Jaw in Radium Workers," Journal of Industrial Hygiene, (August 1925): 373.
10 Lawrence Badash, Radioactivity in America: Growth and Decay of a Science (Baltimore, Md.: Johns Hopkins Press, 1979): 25.
11 "A Most Valuable Accident," The New Yorker, May 2, 1959: 49. Each bottle contained two picocuries of radium. See R.E. Rowland, Radium in Humans: A Review of U.S. Studies (Argonne, Ill.: Argonne National Laboratory, 1994): 7.
12 Spencer R. Weart, Nuclear Fear: A History of Images (Cambridge, Mass.: Harvard University Press, 1988): 53.
13 "Bergonie Is Latest of 140 Martyrs to X-Ray and Radium," New York World, November 16, 1924, Section II: 1. Also, "Heroes and Martyrs of Medicine," New York World Magazine, May 13, 1928: 2.
14 Charles Norris to Raymond Berry, June 7, 1928, Berry Papers.
15 Thomas F.V. Curran to Quinta McDonald, May 24, 1928; Thomas F.V. Curran to Raymond Berry, May 21, 1928, Berry papers.
16 "Exhume Girls Body to Find Death Cause," Newark Sunday Call, October 16, 1927: 1.
17 Harrison S. Martland, Philip Conlon and Joseph P. Knef, "Some Unrecognized Dangers in the Use and Handling of Radioactive Substances Journal of the American Medical Association, (December 5, 1925): 1669.
18"Newark Pathologist Shows Part of Miss Maggia's Jaw," Star Eagle, October 18, 1927.
19 "5 Women Smile, Fearing Death, in Radium Case" Newark Ledger, January 12, 1928.
20 "Woman Awaiting Death Tells How Radium Poison Slowly, Painfully Kills," New York Telegram, May 13, 1928.
21 "Would You Die for Science? Some Would," New York Journal, April 28, 1928.
22 "Doomed to Die, They Tell How They'd Spend Fortune," Newark Sunday Call, May 13, 1928.
23 Ethelda Bedford, "Radium Victims too Ill to Attend Court Tomorrow," Newark Ledger, May 17, 1928.
24 "Radium Poison Hopeless" New York Journal, May 26, 1926.
25 Ethelda Bedford, "Radium Victims too Ill to Attend Court Tomorrow," Newark Ledger, May 17, 1928.
26 "Mme. Curie Urges Safety from Radium," June 4, 1928, United Press.
27E.B. Krumbhaar to Raymond Berry, undated, probably June 17, 1929, Berry papers.
28 Robert E. Humphries to Raymond Berry, October 26, 1929, Berry papers.
29 Raymond Berry to James Ewing, June 6, 1929, Berry papers.
30 Masthead, New York World, May 19, 1928: 30. (The paper's motto was carried in a box called a "Masthead" on the editorial page in all issues.)
31 William Kovarik, "The Ethyl Controversy: How the News Media and Health Advocates Set the Agenda for a 1920s Environmental Debate over Leaded Gasoline and the Alternatives," unpublished Ph.D. dissertation, University of Maryland, 1993.
32 Alice Hamilton to Walter Lippmann, July 12, 1927, Box 12, Folder 496, Lippmann Collection, Yale University Library, New Haven, Conn.
33 Walter Lippmann to Raymond Barry, July 18, 1927, Berry papers.
34 "Five Women Doomed to Die," New York World, May 10, 1928.
35 "5 Radium Victims May Live, He Finds," New York World, May 18, 1928: 1.
36 "The Case of the Five Women," New York World, May 19, 1928: 23.
37 Various letters to Raymond Berry, including P.J. Leach, Advice Dept., New York Graphic, to Raymond Berry, May 28, 1928, Berry papers.
38 Raymond Berry to Cecil Drinker, June 6, 1928, Berry papers.
39 Alice Hamilton to Cecil Drinker, June 19, 1928, Berry papers.
40 Goldmark, Impatient Crusader: 201.
41 New York World, July 16, 1928, cited in Goldmark, Impatient Crusader: 201.
42 Goldmark, Impatient Crusader: 203.
43 Ibid: 204.
44 David L. Protess, Fay Lomax Cook, Jack C. Doppelt, James S. Ettema, Margaret T. Gordon, Donna R. Leff and Peter Miller, The Journalism of Outrage: Investigative Reporting and Agenda Building in America (New York: Guilford, 1991): 220-22.

 
Chú thích
1 Florence L. Pfalzgray, "Radium nạn nhân chiến Death Với ḷng dũng cảm," Orange, NJ hàng ngày Courier, 30 tháng tư năm 1928: 1.
2 Chứng Thư của Fryer Grace, Fryer et al. v. Mỹ Radium Corp, 06 tháng bảy năm 1927; Ngoài ra, lời khai của Grace Fryer, Fryer et al. v. Hoa Kỳ Radium, 11 tháng một năm 1928. Hồ sơ của người tiêu dùng quốc gia League, Raymond H. Berry tác phẩm, bản thảo Division, Thư viện Quốc hội, Washington, DC
3 Josephine Goldmark, Crusader thiếu kiên nhẫn: Câu chuyện cuộc sống của Kelly Florence (Westport, Connecticut: Greenwood Press, 1953): 51.
4 Xem "đổ lỗi chết lẻ trên Mesothorium," New York Thế giới, Ngày 21 tháng 6 năm 1925: 3.
5 Josiah Stryker để Cecil Drinker, ngày 20 tháng sáu 1925, hồ sơ các người tiêu dùng quốc gia League, Raymond H. Berry tác phẩm, bản thảo Division, Thư viện Quốc hội, Washington, DC
6Arthur Roeder cho Katherine Wiley, 26 tháng 1, năm 1925, hồ sơ các người tiêu dùng quốc gia League, Raymond H. Berry tác phẩm, bản thảo Division, Thư viện Quốc hội, Washington, DC
7 Alice Hamilton để Cecil Drinker, 4 Tháng Tư năm 1925, hồ sơ các người tiêu dùng quốc gia League, Raymond H. Berry tác phẩm, bản thảo Division, Thư viện Quốc hội, Washington, DC
8 Frederick Hoffman, "Radium (mesothorium) hoại tử," Tạp chí của Hiệp hội Y khoa Mỹ, (Ngày 26 Tháng 9 1925): 961. Những bài báo đầu tiên để xác định hoại tử radium là của Theodore Blum, "Osteomyelitis của hàm dưới và hàm trên," Tạp chí của Hiệp hội Nha khoa Mỹ, (September 1924): 802.