Bản báo
cáo của TS. Deplat Davis thuộc Viện nghiên cứu Tiềm năng và Tài nguyên thế
giới (Washington - Mỹ) vào tháng 4/98 đăng trên tạp chí của Hội Bác sĩ Y
khoa Hoa Kỳ, đã đưa ra nội dung cảnh báo rằng "tỷ lệ sinh trai - gái ở các
nước công nghiệp phát triển đang có những biến động lạ, vì số bé trai sinh
ra ngày càng ít hoặc mất biến", điều mà ông gọi là hiện tượng " Thiếu
trẻ sơ sinh trai" (Missing baby boys). Theo thống kê thì tỷ lệ sinh
sản giữa bé trai - gái bình thường là 1,06 trai/1 gái, nhưng tại làng Seveso
(Bắc - Italia) nơi nhà máy sản xuất thuốc trừ sâu bị nổ tung do sự cố vào năm
1976, số bé gái tăng gấp 2 lần bé trai sơ sinh do nhiễm độc dioxin theo kết
quả điều tra vào năm 1996 (**). Mặt khác trong vòng 20 năm nay, từ thập kỷ 70 đến
90, tỷ lệ sinh trai giảm 0,1% tại Mỹ và 0,22% tại Canada. Ở Đan Mạch giảm
0,2%, Hà Lan 0,3% trong vòng 40 năm qua tương đương với tốc độ sụt giảm
tương tự ở Đức hay các nước châu Âu khác. Điều này đã khẳng định thêm nguy
cơ tụt giảm về số lượng và suy yếu tinh trùng của nam giới trong xã hội công
nghiệp phát triển (1), đồng thời đặt ra một vấn đề mới, liệu đó có phải là
dị biến sinh lý do ô nhiễm độc tố đi từ môi trường và cuộc sống văn minh vật
chất. TS Davis khẳng định, yếu tố suy giảm này phát xuất từ hiện tượng rối
loạn nội tiết do hormone nữ tính nhân tạo (DES - Diethylstil
BestrolDE" )
xâm thực, lấn chiếm cản trở và phá hoại quy trình sản sinh hormone nam tính
(Androgen) bình thường trong tế bào ở các tuyến bài tiết hormone.
Người ta
nghi ngờ trong 90.000 loại hóa chất được sử dụng phổ biến hiện nay có khoảng
60-70 loại độc tố vi lượng có tác hại như dioxin (2) (đi từ rác công nghiệp,
thuốc trừ sâu...), PCB (
Polychlorobiphenyl<)(đi
từ hàng điện tử) hay Bisphenol - A (từ hàng nhựa, hóa chất dẻo)... giữ vai
trò hoạt động tương tự hormone nữ tính (Estrogen), đặc biệt ở các tuyến
thượng thận, tuyến giáp trạng và các cơ quan bài tiết hormone nam tính
(Androgen) trong cơ thể. Những độc tố vi lượng này phá hủy sự cân bằng về
hormone (hormonal balance) có khả năng gây các chứng bệnh sinh quái thai, dị
dạng, ung thư vú, ung thư màng tử cung (nữ), suy giảm lượng và chất của tinh
trùng (nam), đồng thời làm teo lại bộ phận sinh dục một cách bất bình thường
như đã xác nhận được ở loài cá, ếch, khỉ trong những cuộc thí nghiệm, bằng
cách tiêm độc tố vi lượng vào cơ thể của chúng. Đây cũng là lý do giải thích
tại sao TS Davis đã đưa ra một cụm từ khá cụ thể "Biến mất trẻ sơ sinh trai"
hay nói cách khác đi là một nguy cơ diệt chủng của các loài sinh vật và con
người trên trái đất. Bên cạnh đó, GS
Đại học Y khoa Mount Sinai(N.Y Mỹ) cũng đã phát hiện dị biến ở nữ giới trong khi khảo sát sự phát triển
bộ phận vú và hiện tượng mọc lông quá sớm ở bộ phận sinh dục của trẻ em gái
lứa 9 tuổi. Ở lứa tuổi này, tỷ lệ của người da trắng là 15-30%, người Nam Mỹ
là 40% trong khi người da đen tăng vọt lên 70-80%. GS Mary cho rằng hàm
lượng thuốc trừ sâu DDT trong máu người da đen hệ châu Phi gấp 2 lần người
da trắng (châu Âu) là nguyên nhân của triệu chứng này, tương ứng với tỷ lệ
chênh lệch rõ rệt nêu trên, mặc dù công nhận khả năng phát triển sinh lý của
người da đen có thể đến sớm hơn.
Tại Nhật Bản, các nhà
nghiên cứu về độc tố học (Toxicology) gần đây cũng đã lần lượt đưa ra nhiều
kết quả điều tra, trong đó xác nhận ảnh hưởng của dioxin đi từ các lò đốt
rác đô thị không những đã gây ô nhiễm không khí trong môi trường, phá hoại
hệ sinh thái mà còn xâm thực vào cơ thể, đặc biệt trong máu và tuyến sữa của
các mẹ vừa sinh nở. Tháng 5/1998, Bộ Y tế Nhật Bản đã công bố kết quả điều
tra độc tố trong sữa của 80 bà mẹ vừa sinh nở ở các khu vực bị ô nhiễm
dioxin, cho biết hàm lượng độc tố này bình quân là 17,4 picogam/1mg sữa mẹ.
Từ đó quy ra lượng dioxin mà các cháu bé sơ sinh đã tiếp nhận là khoảng 60
picogram/ngày trên 1kg trọng lượng cơ thể, gấp 6 lần dung lượng cho phép
trên cơ thể người lớn là 10 picogram/kg trọng lượng. Các hóa chất mang độc
tố cao khác (có tác dụng như dioxin) đi từ nhựa
Polystyrene,
ABS, PCB, thuốc trừ sâu DDT, diệt cỏ 2, 4, 5-T, Estrogen nhân tạo (DES)
trong thuốc ngừa thai... mang đặc tính chung là không tan trong môi trường
dầu - mỡ, và tích tụ trong các màng dịch nhờn trong tế bào ở các bộ phận bài
tiết hormone, gây cản trở sự hình thành các hormone giới tính, hormone sinh
trưởng và não trạng. Giáo sư
Tadahito
Iguchi thuộc
Đại học
Yokohama
(NB) cảnh báo rằng các chất độc này di chuyển trực tiếp từ mẹ sang con khi
cho con bú (nếu là sữa mẹ bị nhiễm độc) hay từ đồ chơi, dụng cụ ăn uống,
bình sữa, núm vú... bằng nhựa, chất dẻo hoặc thức ăn chế biến đồ hộp, có thể
tạo ra hiện tượng dị dạng quái thai hoặc khuyết tật như chậm trí nhớ, hở
môi, hàm ếch, và những dị biến sinh lý đáng sợ khi các hàm lượng hormone đi
từ môi trường (Environmental hormone) tích lũy ở cơ thể bà mẹ hay thai nhi
lên cao.
Ở Việt Nam, cách đây gần 10
năm, vấn đề "chất độc màu da cam" trong chiến tranh đã được nghiên cứu bước
đầu về mặt bệnh lý và có khá nhiều bằng chứng nêu rõ ảnh hưởng của dioxin
(2, 3, 7, 8 TCDD) từ các hóa chất diệt cỏ 2, 4, 5-T và 2-4-D gây u Lymphoma
ác tính, dị dạng và quái thai khác thường, trong đó nổi bật nhất là công
trình nghiên cứu của GS Tôn Thất Tùng, người nêu lên tác hại của dioxin vào
hệ di truyền và nhiễm sắc thể khi xét nghiệm những nạn nhân bị nhiễm độc.
Tuy nhiên, do việc định lượng hàm lượng độc tố trong máu hay trong các tuyến
bài tiết hormone rất khó khăn và tốn kém, phải đo ở mức 1 phần tỷ (nanogram
hay PPB - 10-9 gram) hay 1 phần 1000 tỷ gram (picogram hay PPT -
10-12 gram), lúc bấy giờ các nhà khoa học chưa giải thích được cơ
chế và cấu trúc tác hại của dioxin trong cơ thể. Nhưng về mặt thống kê thì
BS Nguyễn Thị Ngọc Phượng (BV Từ Dũ) đã có nhiều công trình xác minh hậu quả
của dioxin (sẩy thai, sinh non, dị dạng, mất khả năng sinh đẻ, trẻ con đần
độn...) trên một vùng dân cư ở TPHCM, mặc dù điều đó đã bị một số nhà khoa
học phương Tây (đặc biệt là Mỹ) cố tình tránh né hay phủ nhận.
Thông báo gần đây của Tổng
cục Môi trường Nhật Bản cho biết lượng dioxin ô nhiễm trên nước Nhật vượt
mức cao nhất trong các nước công nghiệp phát triển, hằng năm đạt đến 5-7kg,
phát sinh từ nhiều nguồn (nhà máy xử lý rác, chế biến nhựa, cao su, thực
phẩm, xi măng, gang thép, luyện than...). Trong khi đó ở Việt Nam chỉ trong
vòng 10 năm (1962-1971) tại chiến trường Miền Nam, quân đội Mỹ đã rải khoảng
170 kg (theo con số ước tính từ lượng chất độc khai quang, diệt cỏ của Mỹ)
hay có thể lên đến 550kg theo báo cáo của GS Tôn Thất Tùng. Nếu so với con
số của Nhật Bản thì gấp 3-10 lần hơn trong mỗi năm. Điều đó cho thấy hậu quả
của chất độc màu da cam ở Việt Nam rất nghiêm trọng, còn tiếp tục kéo dài
trên nhiều thập kỷ trên cơ thể con người, và chưa ai xác định được sẽ có bao
nhiêu thai nhi dị dạng xuất hiện, như một em bé có hai đầu ở tỉnh Tiền Giang
(3), hay đã chết ngay trong bụng mẹ, chỉ được giải thích một cách đơn giản
là "sẩy thai"?
(1) Theo nghiên cứu của
GS. Neils
Skakkebaek
(Đại
học Copenhagen - Đan Mạch) vào năm 1992, lượng tinh trùng của nam giới ở
châu Âu bình quân là 113 triệu con/1 ml tinh dịch (1940) nay chỉ còn 66
triệu con/1 ml vào năm 1990. Mặt khác, lượng tinh dịch bài tiết cũng giảm đi
25% trong vòng 50 năm qua. Báo cáo của WHO cho biết số người có chỉ số tinh
trùng dưới 20 triệu con/1 ml cũng đã tăng từ 6% đến 18% (tạp chí British
Medical Journal 1992).
(2) Với chất độc dioxin,
chỉ cần hàm lượng 1 phần tỷ gram (PPB) là có thể gây hại cho con người và 5
PPB là có thể gây chứng viêm màng tử cung. Vào cuối tháng 5/1998, Tổ chức Y
tế Thế giới (WHO) thông báo hàm lượng độc tố (PCB) con người có thể dung nạp
tối đa trong 1 ngày là 10 picogram (1 picogram là 1/1000 tỷ gram - PPT) trên
một kg trọng lượng của cơ thể.
(3) Khi bài này chưa lên
báo thì chúng tôi được tin cháu bé đã qua đời!
* Chú thích riêng của
tác giả:
Thuật
ngữ "rối loạn nội tiết" là dựa trên luận chứng khoa học và nội dung của
Tuyên ngôn Wingspread, nơi hội nghị về những tác hại của độc tố đi từ môi
trường của các nhà khoa học trên thế giới được tổ chức tại tiểu bang
Wisconsin
(Hoa Kỳ) vào 7/1991 công bố danh sách các hóa chất gây dị biến cho
hormone trong cơ thể con người.
**
Vào
tháng Bảy, năm 1976, một hãng sản xuất thuốc diệt cỏ 2,4,5-trichlorophenol
(TCP) tại vùng Seveso (Ý) bị cháy, nổ tung, và thải ra môi trường chung
quanh khoảng 30 kí lô dioxin. Chính quyền địa phương và các nhà chức trách
y tế Ý nghi ngờ là dân cư sống trong vùng có thể bị nhiễm độc chất dioxin.
Do đó, kể từ năm 1977, Chính phủ Ý đã thành lập một nhóm nghiên cứu gồm các
nhà khoa học và bác sĩ chuyên nghiên cứu về tác hại của dioxin trong sức
khỏe của dân cư trong vùng Seveso và phụ cận. Có thể xem bài “Health
effects of dioxin exposure: a 20-year mortality study” do Pier A. Bertazzi
và đồng nghiệp công bố trên Tập san American Journal of Epidemiology, năm
2001; số 153, trang 1031-44; và bài “Paternal concentration of dixin and sex
ratio of offspring”, do Giáo sư Paolo Mocarelli và đồng nghiệp công bố trên
tạp chí y khoa Lancet, số 355, ra ngày 27 tháng 5, 2000, trang 1858-1863.
http://vietsciences.free.fr/timhieu/khoahoc/chatdocdacam/dioxin-mi-vn.htm
Đ
ã đăng trên báo Sức khỏe và Đời sống
©
http://vietsciences.free.fr
và
http://vietsciences.org
Hồng Lê Thọ