Kính thưa Thầy, Thầy về cõi Phật lòng
thanh thoát. Con ở dương trần dạ tiếc thương. Nhân
ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 năm đầu tiên vắng Thầy,
đọc lại « Nữa chữ cũng là Thầy » để các thế hệ học
trò cũ của Thầy mãi mãi nhớ ơn Thầy, người giáo viên
nhân dân, kỹ sư tâm hồn, người ươm mầm non tương lai
cho quê hương, đất nước…
Nhà giáo, nhà văn, trí thức
Phật tử Võ Hồng sinh ngày 5-5-1921 tại làng
Ngân Sơn, xã An Thạch huyện Tuy An, tỉnh Phú Yên.
suốt cuộc đời là nhà giáo,
viết văn, và Thầy đã gắn bó thời gian khá dài với
Viện Cao Đẳng Phật Học Hải Đức Nha Trang, trường
Trung Học Bồ Đề Nha Trang, Trung Học Bồ Đề Diên
Khánh. Trung học Lê Quý Đôn Nha Trang, sau 1975 là
trường PTCS Tân Lập 2 (TP Nha Trang).
Thầy Võ Hồng sớm cầm
bút, truyện ngắn đầu tay Mùa gặt
được đăng trên báo Tiểu Thuyết thứ Bảy, Hà
Nội năm 1939 với bút hiệu Ngân Sơn, khi
Thầy còn là học sinh đệ tam niên (3e
année). Mãi đến năm 1959 Thầy mới thật thụ gia nhập
làng văn với tác phẩm đầu tay Hoài cố nhân.
Cho đến nay Thầy đã cho ra đời ngoài 8 tiểu thuyết
và truyện dài, trên 70 truyện ngắn, nhiều tập tùy
bút, bút ký, các tập truyện viết cho thiếu nhi, hơn
40 bài viết, bài khảo cứu, phê bình. Vän nghiệp của
Thầy sống qua mọi thời đại vì nó luôn gắn chặt với
quê hương, với người dân quê mộc mạc Phú Yên.
Nhà giáo, nhà
văn, trí thức Phật tử Võ
Hồng đã vĩnh viễn đi xa
lúc 14g ngày 31-3-2013 (20 tháng 2 năm Quý Tỵ) tại
nhà riêng số 51 đường Hồng Bàng, phường Tân Lập, TP
Nha Trang (Khánh Hòa)
, hưởng thọ 93 tuổi

Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11,
năm đầu tiên vắng Thầy, nhìn bức tranh thư họa của
Tăng sinh khóa V trường Trung cấp Phật học Khánh Hòa
“Kính tặng lão sư” nhân ngày Nhà
giáo Việt Nam 20/11 năm 2008 (Mậu Tý) chợt nhớ lại
câu chuyện “Nữa chữ cũng Thầy” của
nhà giáo, nhà văn Võ Hồng:
“Năm 1936, tôi học Thầy ở lớp
Nhất trường Tiểu học Sông Cầu. Thuở ấy toàn tỉnh chỉ
có hai trường Tiểu học, một ở Tuy Hòa, một ở Sông
Cầu. Trường Tiểu học Sông Cầu là trường tỉnh lỵ mà
chỉ có một lớp Năm, một lớp Tư, một lớp Ba, một lớp
Nhì A (chính danh là Cours Moyen de 1ère Année), một
lớp Nhì B và một lớp Nhất... Mới biết là hồi đó sự
học quả thật là quí. Với một dân số 20 vạn dân cư mà
hằng năm toàn tỉnh chỉ chọn khoảng một 100 đứa trẻ
khá nhất để cho vào học lớp Nhì thì có khác nào sâm
nhung chỉ dành cho tì vị kẻ giàu sang. Tôi học lớp
Năm và lớp Tư ở trường làng Ngân Sơn. May mắn đưa
đẩy, tôi được vào học lớp Ba ở trường Phủ Tuy An. Và
lại cũng may mắn xô tới mà tôi được vào lớp Nhì
trường Tỉnh…
Ðậu Tiểu học xong, tôi giã từ
Sông Cầu đi Qui Nhơn học Trung học. Rồi cứ thế con
đường học vấn dẫn tôi đi càng xa, những cảnh mới Hà
Nội, Ðà Lạt, Sài Gòn, nguy nga nhộn nhịp càng làm
tôi yêu cái vắng lặng hiền hòa của Sông Cầu, như yêu
người bạn gái đầu tiên ngây thơ, ít nói. Mười lăm
năm sau, ngẫu nhiên tôi được điều động về dạy tại
trường Trung học Lương Văn Chánh nơi thầy làm Hiệu
trưởng. Rồi lại ngẫu nhiên, ba năm sau thầy đi nhậm
chức Trưởng ty Giáo dục, tôi thay thầy làm hiệu
trưởng trường Lương Văn Chánh. Sau hiệp định Genève
lại thêm một sự ngẫu nhiên thứ ba: thầy ở Sài Gòn,
tôi ở Nha Trang đều đi dạy thuê ở các trường tư
thục. Năm 1983, thầy từ Sài gòn ra, có ghé thăm tôi.
Tôi xúc động vì lòng ân cần của thầy, càng xúc động
vì nhìn dấu vết thời gian nơi "người hùng thuở nhỏ"
của tôi. Thằng học trò từng sợ thầy là tôi mà tóc đã
nhiều sợi trắng rồi, huống chi bậc tôn sư của nó.
Mắt thầy đã yếu. A quelque chose, malheur est bon,
cái bất hạnh nhiều khi cũng có ích. Chắc thầy không
còn soi gương nữa đê khỏi nhìn thấy bóng mình trong
gương. Mắt tôi còn sáng, nhưng may nhờ cái gương nơi
tủ áo tôi nó mờ nên bằng một thái độ quân tử cao
khiết và với một lòng nhân ái vô biên, nó xóa đi
những khuyết điểm nơi khuôn mặt tôi, nó chỉ phản
chiếu lại bằng những nét mờ ảo. Mà phàm cái gì mờ ảo
thì trông cũng đẹp. Hôm 20 tháng 11, ngày nhà giáo,
là một thầy giáo niên trưởng, tôi được mời lên phát
biểu. Giờ giải lao, một thầy kém tôi chừng 5-7 tuổi
tiến tới bắt tay: "Xin chào lão sư". Tôi thân ái cầm
hai tay người bạn, cảm ơn, vừa nói: - Tôi muốn chữ
"sư" có bộ Khuyển một bên (cách viết chữ Hán. Chữ SƯ
(師)
-thầy, nếu thêm bộ Khuyển ở trước (獅)
thì có nghĩa là "con
sư tử". "Lão sư" là con sư tử già, chớ không phải là
người thầy giáo già. Thầy giáo phải có cốt cách của
sư tử, không được có cốt cách của loài cáo, loài
chồn.
Thầy tôi! Con sư tử của
vùng rừng núi Hóc Lá! Vì thầy mà tôi yêu cái tên Hóc
Lá, tên của vùng quê hương thầy. Cứ nghĩ đến thầy là
tôi thấy cánh dồng Chợ Ðèo, trên đó một bóng học
sinh lầm lũi cần mẫn bước, bắt đầu là những bước rụt
rè, tiếp theo là những buớc mạnh dạn hơn, vững chắc
hơn, kiêu hãnh hơn, những bước đi tới…”
Ngày 20/11.2013 ngày Nhà giáo
Việt Nam năm nay, Thầy đã vĩnh viễn đi xa, trong lúc
mọi người đang hướng về ngày Nhà giáo bổng chốc tôi
lại nhớ đoạn Thầy viết về người học trò cũ xưng hô
với Thầy bằng "anh"!...

“…Ở ta thuở xưa, nghề dạy
học đã thành cái nghiệp của người biết chữ. Nhà Nho
khi còn hàn sĩ, khi thi đậu đợi bổ ra làm quan, khi
hồi hưu hoặc khi phải treo ấn từ quan lui về ẩn
dật... đều mở trường dạy học. Trường chỉ sơ sài một
mái tranh đã đủ, khỏi thủ tục xin giấy phép kinh
doanh. Học không phải nhiều môn nên khỏi cần mời
nhiều thầy chuyên môn. Thỉnh thoảng lịch sử có nêu
tên những bậc thầy khả kính, có kiến thức uyên thâm,
có đạo đức cao khiết, có môn đệ thành đạt. Tiêu biểu
là thầy Chu Văn An đời Trần, thanh liêm chính trực,
dâng sớ xin chém bảy gian thần, vua không nghe liền
từ quan lui về ẩn giật, mở trường dạy học, đào tạo
nhiều môn sinh hiển đạt như Phạm Sư Mạnh...). Chừng
như danh nhân văn hóa nào cũng từng là thầy giáo:
Phan Huy Chú, Bùi Hữu Nghĩa, Ðặng Huy Trứ, Phan Văn
Trị, Nguyễn Ðình Chiểu, Nguyễn Khuyến...
"Nhất tự vi sư, bán tự vi
sư", vậy mà tôi gặp trường hợp có người học trò cũ
xưng hô với tôi bằng "anh". Tôi hoàn toàn không cảm
thấy bị xúc phạm mà chỉ thấy thương hại cho anh ta.
Rõ ràng là anh ta có tỏ ra lúng túng khi sắp phải
chọn giữa hai tiếng "thầy" và "anh". Tôi muốn vỗ vai
thân mật an ủi: "Sao em khổ chi vậy?" Tiếng "thầy"
có gì là cao giá đâu mà em phải cân nhắc? Xung quanh
ta thiên hạ dùng tiếng "thầy" khỏe ru mà: thầy
thuốc, thầy cúng, thầy võ, thầy phù thủy, thầy
địa!..."
Kẻ ác tâm nghĩ và người ác
khẩu nói: truyền đạt kiến thức cho học sinh thì nói
có công ơn gì? Chỉ là nghề sinh nhai, còn nhẹ hơn
nghề đắp đường, khỏe hơn nghề bửa củi. Kiến thức
thức đó của danh nhân kim cổ chớ đâu phải của chính
thầy cô mà phải thán phục? Vậy là bao nhiêu cái ơn
phủi đi, bấy nhiêu cái oán lãnh đủ, vì kiến thức
truyền rao, học sinh phải nghe, phải học, phải
thuộc, phải biết vận dụng để làm bài. Lười học, cẩu
thả, làm sai, thầy cô phải la phải phạt, vậy là mang
oán…